Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 79 - Chương 79.

Chương 79. - Chương 79. -

Kỳ Niệm Nhất ngơ ngác nhìn thân ảnh nửa trong suốt trên không trung, thật lâu không nói nên lời.

Trong mười tám năm cuộc đời, nàng từng gặp qua vô số trân bảo cảnh đẹp, nhưng không thứ gì có thể sánh bằng cái liếc mắt này.

Trước mặt là một nam nhân mặc áo choàng đen, vạt áo có điểm xuyết tinh tú, toàn bộ áo choàng rộng rãi như một tấm bản đồ sao, y phục này của hắn được làm từ Tinh Trần Sa ngàn vàng khó đổi. Tóc đen nửa buộc sau đầu, màu mắt đen hơn người bình thường, làm cho người đối diện như lâm vào trong bóng đêm, khó lòng dứt ra.

Hắn nhướng mày liền thấy núi sông.

Âm thanh của hắn như tiếng suối va vào đá lạnh, lại mang theo cảm giác nhẹ nhàng xen lẫn khàn khàn khó phân biệt, thanh âm này chỉ có cẩn thận lắng nghe mới nhận ra là tiếng nỉ non từ tính, uyển chuyển lắng đọng.

Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất giống như bị đóng băng, không có cách nào dời đi.

Nàng cảm thấy khí chất của nam nhân này vô cùng thần kỳ, khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, thế nhưng đôi mắt phượng lại như kinh đào, nhưng hắn lại bởi vì bất đắc dĩ mà cau mày, môi mỏng ngậm cười, khí chất lạnh lùng và ôn nhã trên người hắn kết hợp lại, mang đến cảm giác bao dung và trầm ổn như núi cao biển rộng.

Kỳ Niệm Nhất nhìn hắn chằm chằm, lẩm bẩm nói: “Kiếm linh các ngươi cũng mặc quần áo à?”

Mang tai Phi Bạch lặng lẽ đỏ lên, trên mặt càng thêm bất đắc dĩ: “Vậy ngươi muốn nhìn thấy cái gì?”

Kỳ Niệm Nhất lập tức tỉnh táo lại, vô cùng kiên định nói: “Ngươi như thế nào ta cũng thích.”

Những lời này tuyệt đối phát ra từ nội tâm, một chút cũng không giả dối.

Đây là kiếm linh đó.

Kiếm linh độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Kỳ Niệm Nhất nở nụ cười, hỏi hắn: “Suy nghĩ xong rồi chứ, muốn đi với ta không? Ta rất tốt, đối xử với kiếm của mình cũng rất tốt, trở thành kiếm của ta không phải chuyện xấu đâu.”

Phi Bạch rũ mắt nhìn nữ kiếm tu trước mặt.

Vóc người nàng không cao, dáng người lại đĩnh bạt, cực kỳ giống một gốc cây tu trúc, đôi mắt bị che lại không thể nhìn thấy, nhưng hắn cảm nhận được sự chân thành và phóng khoáng của nàng lúc này, còn có nhiệt tình chỉ thuộc về thiếu niên.

Vì thế hắn nói: “Ta nói mình bị nguyền rủa không phải là để dọa ngươi, là nói thật.”

Kỳ Niệm Nhất cũng nói: “Ta nói mình tới lấy ngươi cũng là nói thật.”

Cuối cùng gương mặt lạnh lẽo của hắn cũng thả lỏng, tựa như đang cười nói:

“Có vẻ như ta không có lựa chọn nào khác?”

Kỳ Niệm Nhất cũng cười: “Nhưng dù sao cái gì nên hỏi vẫn phải hỏi.”

Trong lúc nói, tay phải của nàng nắm chuôi kiếm.

Phi Bạch là thần kiếm trong truyền thuyết, nhưng nhìn bề ngoài, nó lại có vẻ bình thường hơn so với những thanh kiếm khác do Vân Dã đúc ra.

Từ hình thức có thể thấy, Phi Bạch không khác gì những thanh thiết kiếm cùng chất liệu, chẳng qua trên thân kiếm có hoa văn như vằn nước, có khắc một ít phù văn mà Kỳ Niệm Nhất xem không hiểu.

Nhưng vào khoảng khắc chạm vào nó, nàng cảm nhận được thanh kiếm này thật sự tồn tại, rất ấm áp.

Nàng nghe thấy tiếng tim mình cùng một nhịp đập với chấn động từ Phi Bạch.

Đây là một thanh kiếm có sinh mệnh.

Kỳ Niệm Nhất hít sâu một hơi, chậm rãi rút kiếm ra.

Phi Bạch bay trước mặt nàng, đôi mắt lãnh đạm nhìn nàng không rời.

Khi trường kiếm rời khỏi đại thụ, đột nhiên trời nổi sấm rền.

Bầu trời vốn đã tối, đột nhiên lúc này càng thêm âm u.

Trong nháy mắt cả đại lục dày đặc lôi vân, tiếng sét vang vọng hư không, toàn thế giới dường như chìm vào bóng đêm đen kịt.

Chỉ có Kỳ Niệm Nhất và kiếm trong tay nàng là có ánh sáng.

Kỳ Niệm Nhất cảm giác tim mình đập càng ngày càng mạnh, cũng càng lúc càng nhanh, hòa với hưng phấn của trường kiếm phủ đầy bụi suốt mấy trăm năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Nàng ngước mắt nhìn về phía Phi Bạch, cuối cùng hiểu ra vì sao ở trong Thiên Mệnh Thư, Sở Tư Niên sở hữu thần kiếm, nhưng cả đời cũng không thể khiến thần kiếm nhận chủ.

Bình Luận (0)
Comment