Nàng ta nói xong nháy mắt với Kỳ Niệm Nhất: “Khi hai lần chiến trận Thâm Uyên, nội loạn Yêu tộc chưa bình ổn nên ta không chạy tới, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tiểu sư muội của lệnh chủ.”
Kỳ Niệm Nhất đầu tiên có chút ngạc nhiên, sau đó là không nhịn được nở nụ cười.
Lúc ở Thần Cơ nàng đã nhìn thấy được vài yêu tu, không ngờ tới ngay cả vị Yêu Hoàng mới nhậm chức này cũng là thành viên của Thần Cơ.
Kỳ Niệm Nhất thật lòng nói: “Hoàng tử Ma tộc, Yêu Hoàng Yêu Vực, đều là thành viên Thần Cơ, nhị sư huynh thật sự là ghê gớm.”
Hoàng Linh nhìn nàng, ánh mắt nàng ta bình thản mà trong suốt, dường như đã biết ý đồ chuyến đi này của Kỳ Niệm Nhất.
“Kể từ khi ngươi đến gần hoàng cung đã không có che dấu thân phận nhân loại của mình, là vì thuyết phục ta dẫn dắt Yêu tộc tham chiến, đúng không?”
Bởi vì muốn thỉnh cầu Yêu Hoàng dẫn dắt Yêu tộc tham dự trận chiến Thâm Uyên, nên nàng không thể có bất kỳ giấu diếm nào.
Nếu không, sẽ có thể trở thành tai họa ngầm đối với sự tín nhiệm của bọn họ.
Lại không ngờ tới, vị Yêu Hoàng mới nhậm chức này là người một nhà.
Lần này, đổi thành Hoàng Linh tò mò: “Nhưng trước khi ngươi đến, hẳn là không biết ta là người trong Thần Cơ, vì sao lớn mật, dám mạo hiểm như thế?”
Kỳ Niệm Nhất không chút hoang mang nói: “Bởi vì ta có năng lực để toàn vẹn trở ra, nếu như chúng ta đàm phán thất bại, vậy ta chỉ cần chạy trốn là được.”
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói thêm: “Nhưng đây cũng không phải mục đích chính của ta.”
Càng tới gần hoàng cung, nàng càng cảm nhận được sức mạnh Bạch Trạch càng mãnh liệt.
Thứ mà nàng tìm kiếm đang ở ngay đây.
Hoàng Linh nhìn ánh mắt Kỳ Niệm Nhất, biết điều nàng sắp nói mới là chuyện quan trọng thật sự.
Hai người bọn họ ở trong cung tâm sự một đêm, ngày hôm sau Hoàng Linh liền thẳng tay cho Kỳ Niệm quyền tự do ra vào hoàng cung, cũng đưa cho nàng một linh khí có thể che giấu hơi thở của bản thân.
Hoàng Linh trêu chọc nói: “Vẫn nên mang theo đi, tuy rằng ngươi có thể cam đoan mình có thể toàn thân trở ra từ Yêu Vực nên không sợ hãi, nhưng cả tộc ngân tuyết khuyển trong cung ta cũng không ít đâu, mũi của bọn họ đều rất khó chịu đó.”
Sau khi có thể tự do đi lại trong cung, Kỳ Niệm Nhất đi thẳng một mạch đến nơi nàng cảm nhận sức mạnh Bạch Trạch nồng đậm nhất – cung điện của Yêu Hoàng tiền nhiệm, cũng chính là tẩm cung của mẫu thân Cơ Sướng.
Vị Yêu Hoàng tráng niên mất sớm kia xây tẩm cung trong một khu rừng trúc, Kỳ Niệm Nhất tìm kiếm trong căn phòng bị niêm phong của bà ấy trong chốc lát, xác định nguồn gốc sức mạnh của Bạch Trạch trong hoàng cung chính là ở chỗ này, nhưng nàng ở trong căn phòng này, lại không thể nào phân biệt được rốt cuộc nàng cần tìm thứ gì.
Kỳ Niệm Nhất gọi Bạch Trạch trong lòng rất nhiều lần, nhưng hắn cũng không đáp lại nàng.
Giống như đang nói với nàng không nên tìm đường tắt từ chỗ hắn, chuyện nàng muốn làm, chỉ có thể tự mình hoàn thành từng bước một.
Kỳ Niệm Nhất có chút bất đắc dĩ.
Càng tới gần bước cuối cùng, nàng càng nôn nóng, có lẽ ngay cả chính nàng cũng không ý thức được.
Nàng hồi phục tâm tình, tự nói với mình không thể gấp gáp, sau đó mới chậm rãi thả linh thức ra, cảm nhận tất cả trong tẩm cung.
Một lát sau, Kỳ Niệm Nhất mở mắt ra, có chút nghi hoặc nói: “Ta vẫn chỉ có thể cảm nhận được sức mạnh của hắn, nhưng không thể cảm nhận được vật ta đang muốn tìm.”
Nàng nhìn về phía Vân Dã, như là đang lẩm bẩm, lại như là đang nói chuyện với Vân Dã.
“Năm đó thân thể Bạch Trạch bị tách ra, da và lông bị Nam Cảnh coi như thánh vật mà cung phụng, đôi sừng thì hóa thành Vong Ưu, xương thân lớn nhất lại trở thành Ẩn Tinh, linh thức chia thành hai trấn áp ở Cảm Nghiệp Tự và Ma Vực, còn ba cỗ sức mạnh thần thông lại chia ra ở trên người ta, Diệu Âm và Minh Lạc.”