Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất hơi dao động, nắm ngược lại tay Vân Dã, mười ngón tay đan chặt với hắn.
Giọng của nàng hơi khàn: "Được, cùng đi."
Đêm đó, Kỳ Niệm Nhất không chợp mắt.
Nàng trên cây trong sân, thổi sáo huân suốt cả đêm.
Tiếng sáo huân trầm lắng nghiêm túc như đang cảm thán, xuyên qua Vẫn Tinh Phong, truyền ra khắp Thương Hoàn theo gió đêm.
Ngày hôm sau, Cung Lăng Châu và Mặc Vô Thư lại tới trước cửa sân của Kỳ Niệm Nhất để thăm giống như mọi khi thì phát hiện phong ấn trong sân của nàng đã được giải, nhưng nàng lại không ở trong sân, chỉ để lại cho bọn họ một sân nhỏ trống trải tuyết đọng đầy đất.
Mặc Vô Thư thấy cảnh tượng này, nhíu mày, trong lòng sinh ra một chút bất an.
Mà lúc này, Kỳ Niệm Nhất đã tới Phật Quốc rồi.
Một lần nữa bước vào Cảm Nghiệp Tự, tâm trạng của Kỳ Niệm Nhất đã hoàn toàn khác so với trước kia.
Lần này cũng không trải qua bất kỳ thông báo gì, tăng nhân canh giữ bên ngoài Cảm Nghiệp Tự nói với nàng rằng trụ trì đang chờ nàng.
Kỳ Niệm Nhất quen cửa quen nẻo đi đến phòng thiền của Không Đăng đại sư, thấy Không Đăng đại sư đứng yên ở ngoài cửa, dường như đã chờ nàng rất lâu rồi.
Nhưng khi nàng bước tới trước mặt Không Đăng đại sư thì hắn ta vẫn không khỏi mặc niệm phật hiệu, phát ra một tiếng thở dài.
Dường như Không Đăng đại sư biết chuyến này nàng tới để làm gì: "Kỳ thí chủ, xin hãy đi theo ta."
Kỳ Niệm Nhất đứng giữa Cảm Nghiệp Tự, còn chưa xuất linh thức ra đã cảm giác được có một linh thức khác đến từ bốn phương tám hướng, vây quanh lấy nàng, kín không kẽ hở.
Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói: "Không cần đâu, Không Đăng đại sư."
Nàng vươn tay, muốn chạm vào linh thức vô hình kia, linh thức tràn ngập trong Cảm Nghiệp Tự kia giống như có ý thức, trong nháy mắt nàng chạm vào đã đồng loạt tràn vào trong cơ thể nàng dữ dội.
Kỳ Niệm Nhất thấy choáng váng.
Không Đăng đại sư đứng cách đó không xa nhìn Kỳ Niệm Nhất.
Thật ra hắn ta không thấy được dòng chảy linh thức của Bạch Trạch, nhưng có thể cảm nhận được, từ sau khi Kỳ Niệm Nhất vào chùa, phật quang bao phủ Cảm Nghiệp Tự mấy trăm năm dần dần phai nhạt đi, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Không Đăng trầm giọng nói: "Xin hỏi Kỳ thí chủ, chuyến này có nắm chắc không."
Cảm Nghiệp Tự đã sớm nghe nói tới trận tranh chấp ở Thâm Uyên cách đây không lâu.
Đối với hành vi nàng kiên trì không muốn để bất cứ ai phải hiến, mọi người nghị luận không ngớt, nhưng nhóm Phật tu của Cảm Nghiệp Tự nghe xong, cuối cùng chỉ nói một câu: "Dũng cảm, và cũng thiện lương."
Không Đăng là một trong những người đầu tiên biết tới sự tồn tại của người gánh vác Thiên Mệnh.
"Dám một mình đối đầu với cả thiên hạ, thậm chí còn chống đối lại Thiên Đạo, hiếm có từ xưa tới nay." Không Đăng nói: "Có thể lấy sức của một người để thay đổi suy nghĩ vốn có của mọi người, lại càng hiếm thấy hơn."
"Kỳ thí chủ đã làm được rất nhiều chuyện không thể như thế, vậy nên bần tăng tin rằng, chuyến này Kỳ thí chủ cũng sẽ trôi chảy giống như thế."
Kỳ Niệm Nhất xoay người, gật đầu trả lễ với Không Đăng đại sư:
"Mượn lời may mắn của đại sư."
Nàng nói xong câu đó thì ngự kiếm bay lên không, đi về hướng Thâm Uyên mà không quay đầu lại.
Lúc Kỳ Niệm Nhất đến Thâm Uyên thì đã là sáng sớm tinh mơ.
Thiên địa đều chìm vào đêm tối vô tận, chỉ có ở cuối chân trời xuất hiện một quầng sáng nhạt, như là một chút hy vọng trong bóng đêm vô tận.
Khe nứt Thâm Uyên hoàn toàn bị lớp băng dày đóng băng, mà trên tầng cao nhất của lớp băng có một khắc băng tinh xảo sừng sững.
Kỳ Niệm Nhất bước đi trên thế giới ngập tràn băng tuyết, không dùng bất cứ linh lực gì, đi bộ trèo lên đỉnh băng, đứng phía trước tòa khắc băng đó.
Nàng lấy bầu rượu mang theo người ra, sau khi nhổ nút lọ thì mùi rượu say người tràn ra.
Trong rượu này mang theo hương trúc tươi mát, là nửa năm trước Ôn Hoài Du dùng ống trúc sau núi Vẫn Tinh Phong để ủ thành, là loại rượu mà bọn họ thường uống nhất.