Bùi Hoằng kinh hoảng nói: "Nàng đến đây từ lúc nào thế, người tuần tra ban đêm đâu! Sao lại không thông báo!"
"Nàng lặng lẽ tới đây, người tuần tra ban đêm cũng không cảm nhận được, không biết nàng xuất hiện như thế nào."
Bùi Hoằng kéo mũ rèm che xuống, nói với vẻ vừa sợ vừa giận: "Chết tiệt, tu vi hiện tại của nàng đã có thể giấu giếm được tất cả chúng ta rồi sao!"
Hắn cau mày: "Rốt cuộc nàng muốn làm gì?"
Yến Hoài Phong nhìn bóng người lơ lửng giữa không trung của nàng, trong lòng vô cùng hoảng sợ, ánh mắt hắn không ngừng thay đổi, vào lúc chính hắn còn chưa ý thức được thì hai tay đã run rẩy rồi.
Kỳ Niệm Nhất như cảm nhận được điều đó, liếc mắt nhìn lại, sau đó tiện tay ném vỏ kiếm Phi Bạch cho Yến Hoài Phong.
"Giữ một chút thay muội."
Nàng nói xong thì dùng thanh đoạn kiếm kia cắt qua bàn tay của mình, máu màu vàng tươi nhỏ xuống Thâm Uyên, chỉ trong khoảnh khắc đã dẫn tới dị động bên trong Thâm Uyên.
Dường như nhóm u hồn bị đóng băng có chút phản ứng, từng tòa khắc băng bắt đầu chấn động, cứ như muốn phá vỡ lớp băng trói buộc.
Kỳ Niệm Nhất lại giống như không thấy, nhìn chằm chằm về phía Thâm Uyên.
Nàng đổi kiếm thành Phi Bạch, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tất cả những gì đã trải qua trước đây như tua ngược lại trước mắt nàng, cuối cùng nàng nắm chặt chuôi kiếm.
Kiếm khí màu mực nước nổi lên quanh thân nàng, dần dần hóa thành một con rồng màu mực nước đang uốn lượn bên cạnh nàng.
Kỳ Niệm Nhất lại chém xuống một nhát.
Điều khiến người ta lấy làm lạ là Tù Long trong nhát kiếm này lại không có chút lực sát thương nào, chỉ có sức mạnh Bạch Trạch thuần túy nhất, bị con rồng màu mực nước cuốn đi quanh quẩn trên bầu trời Thâm Uyên, rồi sau đó rơi đều xuống người mỗi một u hồn.
Yến Hoài Phong cau mày, nhìn nàng sử dụng chiêu Tù Long này.
Mặc dù chiêu kiếm này tên là Tù Long, nhưng thật ra là kiếm chặt đứt trói buộc, thoát khỏi lồng chim, tiêu dao trong thiên địa.
Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, cả kinh nói: "Nàng muốn tinh lọc những y hồn này!"
Vừa dứt lời, dưới lễ rửa tội của sức mạnh Bạch Trạch, lớp băng trên người trăm ngàn u hồn bị cố định trong Thâm Uyên dần dần tan rã, tiêu tan theo ngay sau đó, còn có sương đen nồng đậm trên người bọn chúng.
Đám u hồn được gột rửa lớp sương đen trên người như một lần nữa được quay về dáng vẻ lúc còn sống.
Con rồng màu mực nước đi tới đâu thì ánh mắt vốn chết lặng trống rỗng của đám u hồn kia toả sáng sinh động tới đó.
Trên người bọn chúng mang theo ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, kiếm khí qua đi, ánh mặt trời tới theo đó, mang đến một chút ấm áp cho Thâm Uyên vốn rét lạnh thấu xương.
Ngàn vạn u hồn mờ mịt du đãng trên không trung của Thâm Uyên, cuối cùng vào lúc cảm nhận được ánh mặt trời buông xuống, lại lần nữa tìm về ký ức và thần trí của mình.
"Hóa ra... Chúng ta đã chết từ lâu rồi sao."
"Không ngờ lại biến thành ma cọp, đúng thật là."
"Chúng ta đã chết bao lâu rồi? Bây giờ tình huống trên đại lục tình huống?"
Kỳ Niệm Nhất thì thào lẩm bẩm: "Thần lực của Bạch Trạch có thể mai táng Thâm Uyên, tinh lọc ác niệm... Mà những u hồn này, vốn là bị ác niệm ô nhiễm trói buộc nên mới không thể thoát ra được."
Vô số u hồn cảm thán, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất.
Một kiếm vừa rồi, gần như đã vét sạch toàn bộ sức mạnh của nàng.
Hai cỗ lực lượng trong cơ thể lập tức mất cân bằng, tán loạn trong thân thể nàng.
Trước mắt Kỳ Niệm Nhất như biến thành màu đen, nàng nắm chặt kiếm trong tay, ráng mở to mắt.
Đầu óc nàng mơ mơ màng màng, hai mắt nhìn ác niệm đủ để cắn nuốt hết cả đại lục này dần rút đi từ trên người những u hồn đó, cuối cùng hội tụ thành một bóng ma khổng lồ, ngưng tụ trên bầu trời Thâm Uyên, giống như chẳng mấy chốc sẽ lan tràn ra khắp đại lục.