Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 810 - Chương 810. Chương 810

Chương 810. Chương 810 Chương 810. Chương 810

Bọn họ đang đắm chìm trong cảm xúc như vậy nên nhất thời xem nhẹ thang trời chỉ là một bộ phận của Thâm Uyên mà thôi.

Bên dưới Thâm Uyên vẫn còn thủ phạm chân chính.

Lời này của Kỳ Niệm Nhất nháy mắt kéo mọi người về hiện thực.

“Muốn… đi xuống?”

“Thật sự muốn xuống Thâm Uyên?”

“Bên dưới Thâm Uyên này rốt cuộc có cái gì vậy?”

Vẻ mặt mọi người đều mang chút lo lắng, nhỏ giọng thảo luận với nhau, trong lòng tràn ngập sợ hãi với Thâm Uyên – nơi nhìn sâu không thấy đáy kia.

Dù là ai đi chăng nữa, khi trực tiếp đối mặt cơn ác mộng hàng nghìn năm của đại lục, trong lòng cũng vô cùng sợ hãi.

Kỳ Niệm Nhất đơn giản điều tức xong mới cảm thấy cái cảm giác tất cả năng lượng trong cơ thể bị rút cạn giảm bớt.

Nàng lãnh đạm nói: “Cần phải đi xuống, kẻ địch chân chính còn chưa xuất hiện, nếu bọn họ cứ trốn mãi trong Thâm Uyên vì chúng ta còn phải đợi bao lâu?”

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không muốn đợi nữa.”

“Còn chuyện trong Thâm Uyên bên có cái gì.” Kỳ Niệm Nhất nhìn về phía người tới, “Sư tôn, còn có các vị tiền bối từng xuống Thâm Uyên, ắt hẳn có thể cho con một đáp án đúng không?”

Mặc Vô Thư nghe tin mà tới, đúng lúc nhìn thấy nàng dùng một chiêu Trảm Nguyệt chém nứt Cửu Tiêu Thiên Thê.

Nói tới cái này, sắc mặt Mặc Vô Thư hơi phức tạp: “Bên trong Thâm Uyên, ta không nhìn thấy gì cả.”

“Thâm Uyên ở trong mắt ta, là bóng tối vô biên vô hạn.”

Kỳ Niệm Nhất khẽ nhíu mày, nghe thấy Mặc Vô Thư nói tiếp: “Nhưng những người khác tiến vào Thâm Uyên lại có cảm giác khác ta.”

“Không sai.” Đạo Tôn chậm rãi tiến đến, chậm rãi nói, “Ở trong đó ta chỉ cảm thấy sự trống rỗng vô biên vô hạn, từ khi tiến vào Thâm Uyên ta cứ rơi xuống mãi, nhưng dù là bao lâu cũng không thấy chạm đáy, như thể Thâm Uyên thật sự không có điểm cuối vậy.”

Thanh Liên kiếm tôn canh giữ bên cạnh nói: “Vậy sơn nhân ta và các ngươi không giống nhau.”

Lão nhớ lại nói: “Khi ở trong Thâm Uyên, ta thấy một vùng mộ kiếm.”

“Ta như đang đi trên một biển kiếm gãy, nơi đó chôn giấu vô số linh kiếm, trên mỗi một thanh kiếm gãy là một thi thể.” Thanh Liên kiếm tôn thở dài, “Thật sự là quá nhiều, ta không tài nào nhận ra được những người đó là ai.”

Sau khi bọn họ nói xong, những người đứng nghe không biết nên kinh ngạc vì chuyện hoá ra những tiền bối trước mặt này đã xuống Thâm Uyên từ lâu, hay là nên kinh ngạc chuyện những thứ trong Thâm Uyên lại khác với suy nghĩ của bọn họ như thế.

Kỳ Niệm Nhất yên lặng nghe một lát, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nhìn thấy gì?”

Ngay từ đầu, mọi người còn chưa phản ứng lại được nàng đang nói chuyện với ai.

Đến tận khi nhìn thấy Vân Dã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng.

Vân Dã: “Khi đó ta nhìn thấy một đại dương rộng lớn, lớn tới mức dần dần bao phủ hết cả đại lục.”

“Nước biển lạnh lẽo, cũng rất sâu, làm ta cảm giác như sắp bị chết chìm trong Thâm Uyên đến nơi.”

Tiêu Dao Du kinh ngạc nói: “Mỗi người đều nhìn thấy những thứ khác nhau sao?”

Vân Dã đứng cạnh Kỳ Niệm Nhất, rũ mắt nhìn nàng, vuốt phẳng nếp uốn ở cổ áo nàng, trịnh trọng nói: “Năm đó chúng ta từng thảo luận xem rốt cuộc bên trong Thâm Uyên có cái gì, cuối cùng chỉ ra được một kết quả.”

“Điều mình thấy là cái mình nghĩ, đây chính là Thâm Uyên.”

Mặc Vô Thư trầm giọng nói: “Có lẽ đó là nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng, hoặc cũng có thể là sự ảo tưởng về Thâm Uyên, hoặc cả hai đều đúng.”

“Điều mình thấy… là cái mình nghĩ sao.” Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lát: “Con hiểu rồi.”

Mặc Vô Thư nghiêm mặt nói: “Ta ở Thâm Uyên 20 năm cũng không nói chắc được bên trong Thâm Uyên sẽ gặp phải nguy hiểm gì.”

Yến Hoài Phong vô cùng lo lắng, nhưng hắn chỉ lẳng lặng nhìn Kỳ Niệm Nhất bằng ánh mắt khó chịu, không nói gì, cũng không ngăn cản nàng.

Ai cũng biết việc đã đến nước này, nàng đã quyết định thì sẽ không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment