Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 811 - Chương 811. Chương 811

Chương 811. Chương 811 Chương 811. Chương 811

Kỳ Niệm Nhất nhìn Thâm Uyên vô tận, một lúc lâu sau không nói chuyện.

Vỏ kiếm của nàng đã đưa cho Yến Hoài Phong, hôm nay từ lần đầu tiên xuất kiếm đã không còn cơ hội thu kiếm lại nữa rồi.

Không ngờ lúc này lại có một người khác nghẹn ngào nói: “Ta đi cùng ngươi.”

Kỳ Niệm Nhất hơi sửng sốt, quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của Ngọc Trùng Cẩm.

Ánh mắt hắn vẫn trong trẻo như vậy, có điều so với trước đây lại có thêm chút tăm tối.

Ngọc Trùng Cẩm sải vài bước tới trước mặt nàng, lãnh đạm nói: “Ý ta đã quyết, ta chắc chắn phải đi.”

Ngữ khí của hắn kiên quyết không cho người khác cơ hội nghi ngờ, dù người khác không đồng ý cũng không thay đổi được ý của hắn.

Mộ Vãn đứng bên cạnh cũng nói: “Ta cũng đi.”

Tiêu Dao Du nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Tính… tính thêm ta nữa.”

Kỳ Niệm Nhất đau đầu nói: “Các ngươi xuống nổi không mà một đám muốn đi theo.”

Nàng liếc qua Mộ Vãn và Tiêu Dao Du: “Một người Kiến Long Môn, một người Tiểu Trọng Sơn, đi như thế nào? Muốn xuống được Thâm Uyên, ít nhất cũng phải tu vi Thiên Thu Tuế.”

Mộ Vãn khẽ cắn môi, trong mắt toát ra sự không cam lòng.

Trong lúc các nàng đang giằng co, một âm thanh cách không truyền tới: “Cũng không nhất định.”

Là Ngọc Sanh Hàn mang theo người của Tiên Minh tới.

Ngọc Sanh Hàn gật đầu chào hỏi mọi người, rồi sau đó nói: “Lúc trước vẫn luôn nói chưa Hóa Thần không xuống vực là bởi vì nếu tu vi không đủ, dù có vào kết giới trong Thâm Uyên, linh lực của bản thân cũng sẽ bị Thâm Uyên cắn nuốt, dù có vào trong cũng vô dụng.”

“Sau này Phi Vũ Các làm ra được linh giáp hộ thân, có thể làm các tu sĩ dưới Kiến Long Môn vào kết giới Thâm Uyên mà không bị tiêu tan linh lực, bây giờ thang trời đã đứt, ngoài mấy tên thủ phạm kia ra thì không còn những thứ dưới Thâm Uyên nữa.”

“Ta mang Linh Khí hộ pháp mới chế tạo của Phi Vũ Các tới, có thể làm chúng ta thần hồn tỉnh táo. Như vậy, đi xuống Thâm Uyên thử một lần cũng không sao.”

Kỳ Niệm Nhất còn đang định nói gì đó thì Mặc Vô Thư vỗ nhẹ bả vai nàng: “Thiên Thu Tuế thì sao, những Thiên Thu Tuế chúng ta đây không phải mấy trăm năm cũng không tìm được đường ra sao, nếu có thể bảo đảm sẽ không bị hút linh lực, chi bằng để cho bọn họ đi thử đi.”

Mặc Vô Thư khẽ cười nói: “Không chỉ có bọn họ, còn có chúng ta.”

Hắn quay đầu lại nói với các tu sĩ Thiên Thu Tuế khác: “Có đúng không, các vị.”

Bầu rượu của Kiếm Tôn xoay vòng trên đầu ngón tay, lão cười to nói: “Sơn nhân ta đã chờ ngày này từ lâu rồi.”

Đạo Tôn vung nhẹ phất trần, giọng nói ấm áp: “Ta cũng vậy.”

Linh Hư Tử ở Thương Hoàn vận chuyển thiên địa chi lực nên không thể tới.

Minh gia thì vài ngày trước có truyền tới tin tức, Minh lão thái gia sắp vũ hóa.

Theo lý mà nói, tu vi tới trình độ của lão đáng lý ra sẽ không bị bệnh tật gì mới đúng.

Minh Nhiên lại truyền tin nói, Minh lão thái gia sống lâu quá rồi, lão không ốm đau gì cả mà chỉ là già cả bình thường mà thôi, dù có là tu sĩ Thiên Thu Tuế, nếu tu vi dừng lại ở đó không tiến thêm, cuối cùng sẽ có ngày tuổi thọ cạn kiệt.

Ngọc Hoa Thanh chết rồi.

Ngày xưa trên đại lục có một Đại Thừa năm Thái Hư, hôm nay chỉ có ba vị tới đây.

Nhưng cũng đủ rồi.

Kỳ Niệm Nhất nhìn về phương nam xa xa, bầu trời bên kia đen nghìn nghịt, có chim bay cá nhảy, cũng có đám người mênh mông cuồn cuộn.

Nam Cảnh và Yêu tộc đến nơi cùng lúc, nghe được tin sắp xuống Thâm Uyên đều vô cùng kích động.

Bên bờ Thâm Uyên, mọi người đang tranh cãi về việc ai sẽ xuống Thâm Uyên.

Sau sự sợ hãi ban đầu, người kiên trì muốn xuống Thâm Uyên càng ngày càng nhiều.

Sự bất an cuối cùng trong lòng Kỳ Niệm Nhất cũng bị bọn họ làm ồn ào tan thành mây khói, nàng bất đắc dĩ nói: “Dù thế nào đi nữa, tu vi dưới Kiến Long Môn đều không được đi.”

Bình Luận (0)
Comment