Này trực tiếp dập tắt ngọn lửa nhỏ trong lòng Tiêu Dao Du.
Kỳ Niệm Nhất nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người đều đang nhìn nàng, chờ nàng ra lệnh.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã trở thành người lãnh đạo trong lòng mọi người.
Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một lát: “Một trăm người, chỉ một trăm người đi thôi.”
“Không ai biết trong Thâm Uyên sẽ xảy ra chuyện gì cả, cũng không ai biết mấy tên thủ phạm kia có thể chạy từ Thâm Uyên ra ngoài hay không, nếu chúng ta đều đi xuống tất thì chuyện bên ngoài phải làm sao bây giờ.”
“Một trăm tu sĩ Kiến Long Môn đủ để ứng phó với phần lớn kẻ địch rồi.”
Càng không cần phải nói, còn có ba vị Thiên Thu Tuế là Mặc Vô Thư, Kiếm Tôn cùng Đạo Tôn nữa.
Khó khăn lắm mọi người mới thương lượng ra được người được chọn xuống Thâm Uyên.
Mộ Vãn như thể sợ Kỳ Niệm Nhất ngăn cản nàng ta, từ đầu cứ ôm kiếm đứng cạnh Kỳ Niệm Nhất, nàng ta vẫn không nói nhiều, nhưng trong ánh mắt đã thể hiện rõ - ta muốn đi.
Vừa mấy tháng trước nàng ta đã đạt tới Kiến Long Môn.
Không chỉ có Mộ Vãn, những người bạn trong Nam Hoa luận đạo năm đó, ngoài Tiêu Dao Du hiện tại còn đang kẹt ở đỉnh Nguyên Anh cảnh, những người khác đều đã Kiến Long Môn hết.
Có không ít người cảm thán, đây là thế hệ tu sĩ trẻ tuổi giỏi giang nhất trong nghìn năm qua.
Rất nhiều người có mặt ở đây tận mắt nhìn thấy bọn họ bắt đầu từ Thiếu Niên Du đi tới nay.
Vượt qua hàng nghìn ngọn núi, cuối cùng nhảy Long Môn, ngao du trong trời đất.
Từ những người thiếu niên ngây thơ trở thành những cây trụ cột của một phương.
Ngoài những người bạn tốt của nàng ra, những người khác đều là thành viên của Thần Cơ.
Thần Cơ có hơn tám trăm người, giành tới giành lui chưa tới một trăm danh ngạch, Yến Hoài Phong bất đắc dĩ, chỉ đành dựa vào tình huống của từng người trong Thần Cơ trong trí nhớ rồi loại trừ dần, cuối cùng mới khó khăn chọn được người.
Thiên Cơ Tử nhìn Diệu Âm, hiểu rõ nói: “Ngươi cũng muốn đi đúng không.”
Diệu Âm gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ta muốn tự tay chặt đứt con đường không rõ phía trước, dù là trong thời điểm này ta cũng không muốn giao tương lai của mình cho ai khác.”
Nàng ta biết, hiện tại nàng ta thân là cốc chủ Quỷ Cốc, không nên tuỳ ý làm bậy, không màng tới an nguy của bản thân như thế.
Nhưng nàng ta vẫn muốn đi một lần.
Thiên Cơ Tử thở dài nói: “Vậy đi đi.”
Ban đầu vốn là Diệu Âm nâng hắn, hắn lại đẩy nhẹ Diệu Âm đến cạnh Kỳ Niệm Nhất.
“Đi thôi.”
Toàn bộ quá trình, Kỳ Niệm Nhất vẫn luôn yên tĩnh đứng bên bờ Thâm Uyên, ôm kiếm nhìn hết thảy.
Vân Dã đứng đứng bên cạnh nàng, cánh tay hai người khẽ chạm vào nhau, không ai nói chuyện.
Là Thiên Cơ Tử phá vỡ sự im lặng của bọn họ.
Kể từ khi bọn họ gặp nhau ở Quỷ Cốc, cơ thể của Thiên Cơ Tử bắt đầu ngày càng xấu đi, Quỷ Cốc đã nghĩ vô số biện pháp, tìm vô số lương y, thậm chí đã tới nhờ vả Ôn Hoài Du nhưng không thay đổi được gì cả.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiên Cơ Tử ngày càng yếu dần đi, tới hiện giờ giống như một ngọn nến sắp tắt, tản ra tàn nhiệt tối tăm.
Bản thân Thiên Cơ Tử trái lại không để ý nhiều mà còn cảm thấy vui vì điều đó nữa.
Đôi mắt xám trắng của hắn nhìn chằm chằm Kỳ Niệm Nhất, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
“Còn nhớ rõ ngày hôm ấy ta tính cho ngươi một quẻ không?”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn lại: “Sao có thể quên được.”
Thiên Cơ Tử mỉm cười nhẹ nhàng, đưa cho nàng một que bói.
“Đây là que bói ta dùng khi tính ra ngươi mang thiên mệnh trong mình vào hai mươi năm trước.” Thiên Cơ Tử nói, “Nó thuộc về ngươi.”
Hắn đưa que bói ra, giống như đáp lại quyết tâm làm ngược ý trời của Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất không nói gì, chỉ nhận lấy que bói kia.
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy đã chọn được những người sẽ xuống Thâm Uyên cùng nàng.