Nàng sợ hãi cái gì, ảo tưởng cái gì, trước mắt nàng sẽ xuất hiện cái đó.
Khi một người hoàn toàn không sợ hãi cái gì cả, nàng sẽ nhìn thấy cái gì?
Trước khi xuống Thâm Uyên nàng đã tự hỏi vấn đề này.
Kỳ Niệm Nhất cúi đầu, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Thâm Uyên nàng nhìn thấy, so với đại lục nàng sinh sống giống nhau như đúc.
Kỳ Niệm Nhất đi từng bước về phía trước, khi ở đây, không giống như khi được tái hiện ở Thương Hoàn.
Nàng quen thuộc mỗi một cái lá một ngọn cỏ, vết máu tươi trên cành lá nơi đây, gió đêm thổi vào rừng trúc trên đỉnh Vẫn Tinh Phong, học đường theo học khi còn nhỏ, bóng dáng của giáo tập tiên sinh truyền thụ Thương Lãng kiếm cho bọn họ.
Toàn bộ, đều sống trong trái tim nàng.
Nàng không sợ gì cả, cũng không có tưởng tượng gì khác về Thâm Uyên.
Nàng đã biết được chân tướng của Thâm Uyên từ lâu, chẳng qua chỉ là nơi tội ác bắt đầu, cùng với chồng chất nhiều tội ác khác.
Nàng sẽ tự tay chôn vùi tất cả.
Cho nên ở Thâm Uyên nàng chỉ có thể nhìn thấy chờ mong và nỗi nhớ của nàng.
Từ đại lục này, ngược dòng đến gió núi trên Thương Hoàn.
Kỳ Niệm Nhất cười nhẹ, không nói rõ được cảm xúc của mình.
“Hoá ra, chỉ là như vậy mà thôi.”
Nàng lấy từ trong giới tử ra một cái bình ngọc, rút nút lọ ra.
Đây là Linh Khí áp đáy hòm của Linh Hư Tử, có thể dùng để cất chứa linh hồn.
Mà hiện tại trong cái bình này, người mặc đồ kiểu Trung Quốc, là linh hồn của Văn Ly Giang.
Linh hồn bị nàng cưỡng ép lấy ra sau khi Tạ Thiên Hành hấp thu xong những ác niệm.
Văn Ly Giang ở trong bình không biết đã bao lâu, từ ban đầu sợ hãi và giãy giụa, cho tới hiện tại đã hoàn toàn chết lặng.
Trong nháy mắt khi cái nút được rút ra, Kỳ Niệm Nhất cảm giác được cảnh sắc chợt biến hóa.
Giống như có màu tối gì đó ngay lập tức bao phủ Thương Hoàn trong mắt nàng.
Trong bóng tối, có một lực lượng quỷ dị ngửi thấy hơi thở của linh hồn Văn Ly Giang, tìm thấy vị trí của Kỳ Niệm Nhất, đang ập về phía nàng.
...
Những người khác tiến vào Thâm Uyên đều nhìn thấy những thứ khác nhau.
Mặc Vô Thư một lần nữa xuống Thâm Uyên, lần này hắn không còn chỉ thấy một màu đen nhánh nữa.
Bên cạnh bóng tối xuất hiện một tia sáng nhạt, hắn lập tức đi về hướng nguồn sáng, bước chân kiên định.
Kiếm Tôn vẫn còn trong mộ kiếm kia, lần này lão không còn chậm rãi đi qua biển kiếm gãy nữa, lão buông những thi thể xen khẽ giữa những linh kiếm kia xuống, khép mắt lại cho mỗi người.
Đạo Tôn rơi xuống mãi không có điểm dừng, lần này cuối cùng cũng chạm được tới đáy của Thâm Uyên.
Mộ Vãn mở mắt ra, không ngờ nhìn thấy hai phiên bản khác nhau của bản thân trong quá khứ và tương lai.
Sở Tư Niên nhìn thấy ánh trăng sáng bất biến trên bầu trời Lãng Nguyệt Phong, cảm giác như ngửi được hương rượu đêm đó.
Trong lòng bọn họ đều có ác ý riêng, nhưng vẫn có thể giữ được thiện ý trong lòng, sau đó tìm được con đường của mình trên đại đạo rộng lớn.
Thâm Uyên là một khe núi.
Mỗi người đều có những khoảng trống trong lòng mình.
Có người vượt qua, có người ở lại vùng an toàn, có người bị mắc kẹt trong khe núi tiến không được mà lùi cũng không xong.
Kể từ khi Ngọc Trùng Cẩm tiến vào Thâm Uyên, hắn vẫn đứng im đó không nhúc nhích.
Hắn từ từ đặt thanh kiếm ra trước mặt.
Sau khi tặng vỏ kiếm cho người khác, thanh kiếm này không còn vỏ kiếm nữa, cứ bị hắn mang theo bên người như vậy.
Ngọc Trùng Cẩm cầm kiếm trong lòng bàn tay vung vẩy vài cái, ánh mắt trong veo thờ ơ, dường như muốn xuyên qua da thịt, nhìn thấu tận xương trong cơ thể mình.
Câu nói của Thiên Cơ Tử không ngừng vang lên trong lòng hắn.
Mấy ngày nay, hắn đã tự hỏi bản thân vô số lần rằng hắn muốn làm như thế nào.
Hắn còn có thể làm thế nào.
Hắn nhốt bản thân lại suy sút một khoảng thời gian, sau lại bị huynh trưởng bắt lại, đẩy ra ngoài đi nhìn rõ thế gian này.