Đến khi hắn hỏi Thiên Cơ Tử vấn đề kia.
Chuyện trên đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Hắn muốn kết thúc mọi chuyện tại đây.
Xung quanh Ngọc Trùng Cẩm tràn ngập kiếm khí vô tận, kiếm khí này ẩn chứa sức mạnh tự huỷ diệt, không hướng ra ngoài mà đâm thẳng vào người hắn.
Đạo kiếm khí thứ nhất đánh vào người từ phía sau, vết thương sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương trắng.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy trong Thâm Uyên phát ra một tiếng vang lớn.
Tiếng vang này không biết từ đâu mà đến, chợt gần chợt xa, giống như nó hiện hữu trong khắp Thâm Uyên.
Ngay sau đó, kiếm quang chói mắt xuyên qua bóng tối, xẹt qua Ngọc Trùng Cẩm xẹt qua đỉnh đầu mọi người, lập tức bay ra bên ngoài Thâm Uyên.
Trong Thâm Uyên tối tăm, sáng lên ánh trăng dịu dàng lạnh lẽo.
Máu theo tay và kiếm của hắn chảy xuống, Ngọc Trùng Cẩm bỗng thấy run rẩy vô ngàn.
Hắn không bao giờ có thể quên được một kiếm này.
Nguyệt Xuất Đông Sơn.
Cánh tay cầm kiếm run rẩy, Ngọc Trùng Cẩm cảm nhận được sự đau đớn thấu xương sau lưng, hắn nhắm chặt mắt lại, như thể đã buông bỏ điều gì đó, chạy thục mạng về nơi phát ra kiếm quang
Máu chảy xuống lưng hắn, mỗi nơi hắn chạy qua đều bị nhiễm đỏ.
Hắn chạy về hướng kia trên con đường đẫm máu, như thể có thể buông bỏ hết những mối thù đầy máu ở lại.
...
Bản thân Kỳ Niệm Nhất cũng chưa từng nghĩ tới, linh hồn của Văn Ly Giang lại có lực hấp dẫn đến như thế.
Trong nháy mắt lão bị thả từ trong bình ngọc ra, trong không khí đã có bốn luồng khí dao động mạnh mẽ vây quanh nàng.
Kỳ Niệm Nhất dùng linh khí giam Văn Ly Giang lại, bình tĩnh ngước mắt lên nhìn về phía trước.
Sau khi bóng tối dao động, có bốn người bước ra từ trong bóng tối.
Kỳ Niệm Nhất đã nhìn thấy bốn người này quá nhiều lần trong những ảo cảnh khác nhau.
Nhưng đây là lần đầu tiên chính thức đối đầu với bọn họ.
Có lẽ, cũng không thể gọi bọn họ là người được nữa.
Bị phản phệ vì tội giết Thần, hơn nữa còn bị ác niệm ngàn năm xâm nhập, bọn họ đã chẳng khác nào lệ quỷ từ lâu rồi.
Bọn họ đã trở thành những ác niệm.
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất quét qua trên người bọn họ, cơ thể và bóng của bọn họ hai hợp làm một, trên mặt mỗi người đều có hoa văn rất sâu, mọc răng nhọn, đôi mắt chứa đầy dịch đục màu vàng như ác quỷ.
Những vật dưới Thâm Uyên vô cùng vô tận trước đây có lẽ là do bọn họ biến thành.
Một quỷ ảnh trong số đó giọng khàn khàn nói: “Mùi vị quen thuộc.”
“Chất dinh dưỡng, chất dinh dưỡng hoàn mỹ.”
Văn Ly Giang co rúm lại, không tin nổi nhìn mọi thứ: “Sao lại thế này, sao có thể?”
Tất cả sự tin tưởng trong lòng bị đánh nát, cuối cùng lão cũng không thể mạnh miệng tiếp được nữa mà như sắp sụp đổ: “Hoá ra cái chúng ta tưởng là phi thăng, đều là giả sao!”
Một quỷ ảnh khác cao lớn hơn chút rít lên: “Phi thăng, ta muốn phi thăng.”
“Ta muốn nhiều năng lượng hơn nữa, muốn nuốt hết nhiều tín ngưỡng hơn nữa, mới có thể có được quy tắc.”
Lão nói xong, gương mặt trở nên dữ tợn hơn, không ngờ lại đánh thẳng về phía Văn Ly Giang.
Không chỉ có lão mà bốn quỷ ảnh đồng thời ra tay.
Bọn họ thậm chí còn làm lơ Kỳ Niệm Nhất mà bay về phía linh hồn mà bọn họ quen thuộc, đây là chất dinh dưỡng tốt nhất trong lòng bọn họ.
Ngón tay Kỳ Niệm Nhất tinh tế ma sát thân kiếm của Phi Bạch.
Nàng không hề do dự, khi bốn u hồn đồng thời lao về hướng Văn Ly Giang, giơ tay lạnh lùng chém ra một kiếm.
Dưới chiêu Nguyệt Xuất Đông Sơn, ánh trăng tràn ngập trong Thâm Uyên, dẫn đường cho những người lạc đường.
Bốn u hồn kia như thể bị bỏng, tạm dừng lại rồi nghi ngờ nhìn Kỳ Niệm Nhất, nhìn nhau một lát rồi chúng liên thủ tấn công Kỳ Niệm Nhất.
Có thể chỉ huy vật dưới Thâm Uyên tiến công đại lục cả nghìn năm, bọn họ không thể nào không tỉnh táo được.
Kỳ Niệm Nhất chẳng hề sợ hãi chút nào mà còn tiến lên trước thêm một bước.