Một cánh hoa màu trắng rơi xuống từ cây đại thụ, xúc cảm ấm áp.
Mộ Vãn cảm thấy đêm nay, hình như tiếng gió trong rừng trúc lớn hơn bình thường khá khá thì phải, đến tiếng tim chính mình đập mà nàng ta cũng chẳng nghe thấy rõ.
Rồi sau đó, nàng ta bỗng thấy trái tim mình nảy lên một cách rất kỳ lạ.
Hay là nói, bên trong rừng trúc này, cùng với cái cây đại thụ này dường như đang phát ra tiếng tim đập.
Cây đại thụ này thật giống như đang dần sống lại.
Có một dây mây từ trên thân cây đại thụ duỗi xuống dưới, quấn lấy ngón tay Mộ Vãn.
Mộ Vãn khó tin quay đầu nhìn, thấy cây đại thụ dường như đang phát ra một luồng ánh sáng mơ hồ, cuối cùng dần dần sáng lên.
Hệt như kiếm quang lộng lẫy năm đó, thứ vẫn luôn hằn trong tâm trí nàng ta.
…….
Lại thêm một lần ba năm nữa.
Học đường Thương Hoàn, truyền đến giọng nói của một đứa bé.
Đó là một đệ tử nhỏ tuổi mới nhập môn, mỗi lần phát kiếm đều phải “A, ha” một tiếng, chọc cho người khác buồn cười.
Ngay cạnh đứa bé, có một nữ tử đang khoác lên người một bộ đồng phục nữ tu màu xanh nhạt của Thương Hoàn, tóc dài bối cao, trong miệng ngậm một chiếc lá trúc, mở một con mắt liếc nhìn, lười biếng nói: “Quá chậm.”
Đứa bé lập tức trở nên lo lắng, tốc độ khua kiếm liền được đẩy nhanh lên.
Nữ tu cười nhẹ một tiếng, bẻ đi một nhành cây, bay vút trên mặt đất, biểu diễn chiêu Thương Lãnh kiếm thêm một lần cho đứa bé kia xem.
Nước chảy mây trôi.
Khiến đứa bé kia xem mà kinh ngạc không thôi.
Biểu diễn kiếm pháp xong, nữ tu cảm thấy mảnh đạo tâm cuối cùng của mình, rốt cuộc cũng đã được bổ sung rồi.
Trên người nàng dường như đang hiện lên những tia sáng.
Nhiều năm qua đi, trên bầu trời lần nữa xuất hiện kim sắc lốc xoáy hệt với cái xuất hiện khi Bạch Trạch trở về tiên giới.
Vô số người khi nhìn thấy chiếc lốc xoáy kia, trong lòng liền hiện lên sự khẩn trương và kích động.
Bên cạnh nàng, một nam tử cao gầy đột ngột xuất hiện, nhẹ nhàng nói: “Nhanh nhỉ, năm đó Bạch Trạch nói nếu rời đi, thì trên giới này sẽ không còn ai có thể mở ra cánh cửa phi thăng lên thiên môn được nữa, nhưng lại không ngờ, hắn vẫn để lại cho ngươi một tia hy vọng.”
Lúc ấy bọn họ cho rằng, bản thân chắc chắn sẽ chết.
Ai ngờ, Bạch Trạch không hề rút hết năng lượng sinh mệnh từ trong người Phi Bạch và Kỳ Niệm Nhất.
Thần minh nhân từ, chung quy vẫn để lại cho bọn họ một con đường sống.
Trong Chiếu Cô Quang đồng thời lưu lại hồn phách của Vân Dã và sự nỗ lực Kỳ Niệm Nhất.
Ngay khi Thâm Uyển khép lại, bọn họ đã trọng sinh ngay phía trên, nảy mầm, ôn dưỡng, cuối cùng trở thành một cây đại thụ che trời.
Kỳ Niệm Nhất khẽ bật cười một tiếng: “Ai mà nghĩ được, thứ ta thu được ở Yêu Vực không phải là trái tim hắn, mà chính là chìa khóa hắn lưu lại chứ.”
Vân Dã nhìn nàng: “Ta còn tò mò, ngươi rốt cuộc đã viết gì vào cuốn Thiên Mệnh thư kia, giúp chúng ta có thể đi được đến ngày hôm nay.”
Kỳ Niệm Nhất liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi không phải cũng không muốn nói cho ta biết, ngươi đã viết gì trên thân kiếm thủy tinh màu tím kia sao?”
Vân Dã bất lực nói: “Nói không thể vượt qua ngươi.”
Trong lốc xoáy Kim sắc mang theo sự buông xuôi trên người Kỳ Niệm Nhất.
Nàng bay thẳng lên không trung, tựa như việc nàng đã từng làm vào nhiều năm trước, chậm rãi đến gần thiên môn kim sắc kia.
Trên đại lục, vô số người tu hành đều đồng loạt dừng hết việc trong tay lại, ngẩng đầu, chăm chú quan sát nàng.
Từ sau khi Thần minh rời đi, đây là lần đầu tiên có người trên đại lục phi thăng.
Bọn họ nhìn theo Kỳ Niệm Nhất đang xuyên qua những áng mây, hướng về nơi cao hơn nữa mà bay.
Nàng càng lúc càng đi đến nơi càng cao, tiếp tục truy tìm kiếm đạo của nàng.
Bên người nàng chính là người bạn kiếm linh luôn sát cánh.
Rất nhiều người nhìn nàng chạm vào đỉnh núi của thế giới, cuối cùng xuyên thẳng qua Kim Sắc lốc xoáy, biến mất nơi cuối màn trời.
Không ai biết được, thứ được phong ấn cho đến khi biến mất trong Thiên Mệnh Thư, chính là câu.
Tức sự dĩ như mộng, hậu lại ngã thùy thân.