Từ khi Mộ Vãn vô tình phát hiện ra sự khác thường của cái cây kia, mọi người liền càng thường xuyên chạy đến nơi đó hơn.
Ôn Hoài Du còn trực tiếp dựng lên một tòa nhà mới ngay bên cạnh rừng trúc, cứ tới tới, lui lui từ Vẫn Tinh Phong sang đó, khiến bên này trở thành một ngôi nhà thứ hai.
Rảnh quá thì liền thay phiên nhau tưới linh dịch cho cái cây kia.
Có khi dây của cây đại thụ sẽ vươn tới nắm lấy góc áo của bọn họ, cũng có khi chẳng thèm phản ứng gì.
Cây này cao lớn cực kỳ, như muốn chọc thủng trời sao.
Trên cành lá đều được bao trùm bới sắc màu của băng sương, nhưng cảm giác mà nó đem đến lại không khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, mà thay vào đó chính là sự ấm áp nhàn nhạt.
Những chiếc lá màu vàng xen đỏ bị băng tuyết cuốn lấy, nhìn từ phía xa, chúng giống hệt ánh mặt trời đang chiếu lên băng tuyết, lộ ra chút ánh kim nhu hòa, bừa bãi lan ra khắp trời cao.
Bộ rễ của đại thụ cao lớn vô cùng, đến mức chẳng có người nào có thể tưởng tượng nổi, thời gian sáu năm ngắn ngủi trôi qua, một thân cây, một bộ rễ đã có thể bao trùm hoàn toàn vết nứt của Thâm Uyên.
Năm đó, Thâm Uyên đã được người đó lấp đầy, hiện giờ, thổ địa liền lấy cách này để tẩm bổ.
Cứ cách ba ngày, Ôn Hoài Du sẽ tưới cho đại thụ một ít linh dịch.
Dùng hương vị thiên ngọt của linh dịch để hấp dẫn linh khí, sau khi được đổ vào rễ cây thì sẽ được hấp thụ rất nhanh.
Tuy nhiên, linh dịch dùng để truyền sinh lực có vị đắng hơn rất nhiều, mắt thường đều có thể thấy được, mỗi một lần như thế lá cây sẽ trở nên ảm đạm hơn hẳn, chỉ còn thiếu một việc là dùng lá cây để từ chối nữa mà thôi.
Cứ ngẫu nhiên cách vài bữa, nửa tháng Ôn Hoài Du sẽ đổ ít rượu cho cây.
Sáu năm nay hắn đã chất đầy hầm rượu của Vân Tĩnh Phong, nhưng lại không có người đến uống.
Sau khi nàng không còn ở đó, đám người của Vân Tĩnh Phong vốn có sở thích uống rượu thì liền lập tức thay đổi sau một đêm, không hề uống thêm ngụm nào nữa.
Có lẽ uống rượu vào sẽ khổ tâm, bên cạnh cũng chẳng còn người, cho nên chỉ đành một mình cô đơn mà thôi.
Kỳ Niệm Nhất thích rượu của hắn nhất, trước đó mỗi lần xa nhà đều phải mang theo vài bình bên người.
Ôn Hoài Du sẽ mang theo rượu hương trúc đổ vào mấy chiếc lá của cây đại thụ, sau đó liền thấy chút rượu ấy bị lá cây hấp thụ, cả cây thoải mái duỗi ra, trông rất vui vẻ.
Ôn Hoài Du cười nhẹ nói: “Chưa thấy người nào thích uống rượu đến thế đấy.”
Hắn dùng bầu rượu gõ nhẹ lên thân cây vài cái: “Phiền ngươi làm một cái cây có tính tự giác một chút.”
Dây đằng ở trước mắt hắn duỗi thân ra, gió thổi qua, khiến cho lá cây xào xạc vang lên, lá cây cuốn tròn trước mặt hắn, giống như lúc nhỏ, Kỳ Niệm Nhất hay bày trò chơi xấu hắn.
Ôn Hoài Du thấp giọng nói: “Nói ra mới thấy thần kỳ, sau khi Bạch Trạch rời khỏi, linh khi ở của trời đất dường như đã nhiều hơn trước đây rất nhiều thì phải, nhóm người cùng tuổi và nhóm thế hệ trẻ hiện giờ đều có tu vi tăng trưởng rất nhanh, nếu ngươi còn không xuất hiện, thì chỉ sợ bọn họ sẽ đuổi kịp ngươi mà thôi.”
Những chiếc lá thờ ơ lay động, như thể đang nói — — cái này thì có sao đây chứ, một thân cây như ta cũng có thể tu luyện mà, chẳng kém hơn ai đâu.
Ôn Hoài Du chỉ cười, không nói.
Hắn nghiêm chỉnh khống chế số lần rót rượu cho cây đại thụ, sau khi biết được chuyện này, Mộ Vãn, Tiêu Dao Du và cả Diệu Âm sẽ canh lúc Ôn Hoài Du rời đi, đem theo chút rượu và điểm tâm tự ý xông vào.
Các nàng còn mang theo cả vịt quay bát bảo, rồi dùng một tấm thảm dọn hết ra, dọn xong, thức ăn rực rỡ muôn màu liền được bày đầy trên nền đất, mùi thịt theo gió bay đi thật xa.
Các nàng ấy ngồi xuống, ăn thịt uống rượu, tám với nhau về mấy việc xảy ra gần đây và vài truyền thuyết mà ít người biết đến, hệt như khi trước.
Đương nhiên, những miếng thịt thơm ngào ngạt này, Kỳ Niệm Nhất vốn chẳng thể nào ăn được, chỉ có thể vươn dây đăng về phía chén rượu, cũng có thể coi như là đã cụng ly.