Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 827 - Chương 827. Phiên Ngoại 7

Chương 827. Phiên ngoại 7 Chương 827. Phiên ngoại 7

Kết quả là Thiên Cơ Tử thật sự một câu thành sấm.

Nàng quả thật gặp một trận tử kiếp, cũng thật sự tồn tại đã trở lại.

“Một quẻ cuối cùng … thì ra là thế.”

Diệu Âm cúi đầu, lặng im sau một lúc lâu mới khẽ cười một tiếng: “Như vậy cũng tốt.”

Sau khi rời khỏi Quỷ Cốc, Kỳ Niệm Nhất dạo qua một vòng ở Tây Châu.

Nàng sinh ở Trung Châu, lớn lên ở Đông Châu, từng làm Thần Tử ở Nam Cảnh, cũng từng độc hành ở trong cát vàng Mạc Bắc.

Mảnh đại lục này đã đi hơn một nửa, duy nhất chỉ không có dạo qua Tây Châu.

Không khí của Tây Châu rất không giống Đông Châu, cụ thể mà nói thì Kỳ Niệm Nhất cảm thấy người tu hành của Tây Châu kiềm chế hơn so với Đông Châu rất nhiều

Có lẽ bởi vì người tu hành lớn lên trong thế gia tu tiên khác với cách dạy dỗ của môn phái tu tiên Đông Châu, trên người của những người ở Tây Châu này luôn có chút kiêu ngạo.

Kỳ Niệm Nhất du lịch ở Tây Châu còn chưa tới một tháng, cũng bởi vì làm việc quá mức tản mạn không kìm chế được đắc tội một đám con cháu thế hệ thư của của thế gia Châu, hưng phấn đánh nhau một trận.

Lại không nghĩ rằng bộ dạng của đám thế gia tử này không tệ, nhưng năng lực thực chiến lại quá kém, cho dù nàng thu tu vi và linh lực, chỉ dùng kiếm chiêu cũng đã đánh bọn họ một trận.

Vân Dã ở một bên xem đến thẳng lắc đầu, nói nàng bắt nạt trẻ con.

Lời này làm cho đám thế gia tử kia bị đánh xấu hổ và giận dữ đến mặt đỏ lên.

Bọn họ rõ ràng lớn tuổi hơn so với nữ tu này, nhưng ở trước mặt nàng lại không hề có sức phản kháng.

Một phen tuổi còn bị nói thành bắt nạt trẻ con, quả thực là vô cùng nhục nhã.

Kỳ Niệm Nhất đánh người xong, thông báo cho người trong nhà của đám thế gia tử này lại đây lãnh người, sau khi nàng thả truyền âm phù ra, trên mặt của đám thế gia tử tràn ngập tuyệt vọng.

Minh Nhiên làm gia chủ của Minh gia tiến đến lãnh người.

Nhìn qua, nàng ta còn cảm thấy mất mặt hơn so với đám thế gia tử bị đánh một trận này.

Minh Nhiên đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi nói: “Đều lăn trở về đi lãnh gia pháp.”

Lại quay đầu nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, biểu cảm có chút phức tạp.

Đã có cảm thán, cũng có may mắn.

Cuối cùng chỉ là thở dài một tiếng, nói: “Mệnh thật đủ lơn.”

Kỳ Niệm Nhất chậc một tiếng: “Sao ngươi nói chuyện vẫn là không thuận tai như vậy.”

Phi Hồng Kiếm phía sau Minh Nhiên lóe lóe, như là đang chào hỏi Kỳ Niệm Nhất, bị Minh Nhiên tức giận mà đè xuống.

“Tới cũng tới rồi, cũng nên để cho ta làm hết lễ nghĩa của địa chủ đi.” Minh Nhiên nhẹ nâng cằm, ánh mắt liếc về một bên, vẫn là bộ dạng cao ngạo: “Đến Minh gia ngồi ngồi?”

Kỳ Niệm Nhất mỉm cười nói: “Muốn ôn chuyện với ta có thể nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như vậy.”

Biểu cảm của Minh Nhiên lập tức thay đổi, mạnh miệng nói: “Ai muốn ôn chuyện với ngươi!”

Kỳ Niệm Nhất thấy trong lòng thẳng lắc đầu, không mặt mũi hỏi Minh Nhiên đều lên làm gia chủ của Minh gia mà sao còn mạnh miệng như vậy.

Dưới lời mời của Minh Nhiên, Kỳ Niệm Nhất ở lại Minh gia một thời gian.

Năm đó trước trận chiến Thâm Uyên cuối cùng thì Minh lão thái gia cũng đã bệnh nặng suy nhược đã về cõi tiên vào ba năm trước đây, hắn không có thể chờ đến một ngày Thiên Môn mở lại kia, cho dù có tu vi Thái Hư Cảnh cũng chỉ có thể nhìn mình từng ngày già đi, không thể xoay chuyển trời đất.

Sau khi Minh lão thái gia về cõi tiên, Minh gia mất đi Thiên Thu Tuế phù hộ, dưới tình cảnh hỗn loạn như hổ rình mồi của thế gia khác ở Tây Châu thì suy thoái một thời gian, sau đó lại dưới sự hợp lực của hai tỷ đệ Minh Nhiên và Minh Lạc chống đỡ qua tám năm bấp bênh, hiện giờ bắt đầu trở lại bình thường.

Trong lòng Kỳ Niệm Nhất, Tây Châu không vui bằng những nơi khác, chọc cho Minh đại tiểu thư tức giận tuyệt đối là thú vị nhất.

Sau khi ở Minh gia vài ngày, trong một lần trò chuyện Minh Nhiên nhắc tới Tạ Thiên Hành.

Nhiều năm trôi qua, hiện tại nhắc tới thủ đồ của Thương Hoàn, nhớ tới đều là Lư Thu Đồng, rất ít còn có người nhớ rõ tên Tạ Thiên Hành này.

Hắn giống như một hạt bụi vô danh trôi qua trong thời gian.

Chuyện tới hiện giờ, có lẽ chỉ có người ó tình cũ với Tạ Thiên Hành như Minh Nhiên, nhiều năm sau còn có thể nói tới một hai câu.

Nhưng cũng hiện giờ chỉ còn thổn thức.

Minh Nhiên bình tĩnh nói: “Ta đến Thương Hoàn hỏi thăm vài lần, nhưng tất cả những gì ta nhận được cũng chỉ là tin tức hiện giờ hắn còn sống.”

Nàng ta dùng cái muỗng quấy nước trà trong chén, chậm rãi nói: “Còn sống là đủ rồi.”

Kỳ Niệm Nhất hồi nhớ tới sau khi thức tỉnh lại, nghe sư huynh nói về tình trạng của Tạ Thiên Hành hiện giờ.

Hắn lấy bản thân làm vật chứa, gánh vác đầy người ác niệm, một mình trở lại Ngục Phong.

Ngục Phong vốn là nơi Thương Hoàn dùng để nghiêm trị đệ tử, là một chỗ không gian riêng biệt có thể hoàn toàn ngăn cách linh khí bên ngoài.

Ngược lại, cũng có thể hoàn toàn ngăn cách ác niệm ở Ngục Phong, sẽ không ảnh hưởng tới bên ngoài.

Ai cũng không nghĩ tới Tạ Thiên Hành trở về từ Thâm Uyên, cuối cùng vẫn là về tới Ngục Phong.

Hắn là người cuối cùng còn mang huyết mạch của Bạch Trạch trên thế giới này ngoại trừ Kỳ Niệm Nhất ra.

Hắn một mình ở Ngục Phong tám năm, đối kháng với ác niệm kia.

Vì phòng ngừa ác niệm mở rộng ra phía ngoài, lại lần nữa quấy rầy cân bằng, cũng vì tránh cho những người khác bị ô nhiễm, Thương Hoàn ra lệnh hoàn toàn giới nghiêm Ngục Phong, bất cứ kẻ nào cũng không được tiến vào, bao gồm bản thân chưởng môn Linh Hư Tử.

Con đường đi thông Ngục Phong và bên ngoài kia bị mấy chục trận pháp sư hợp lực phong ấn, nhiều năm qua chỉ có hai người có được tư cách đến thăm.

Một người là Linh Hư Tử, một người là Lục Thanh Hà.

Sau khi thay đổi linh mạch thành công, Lục Thanh Hà lại bắt đầu tu hành từ đầu.

Lại lần nữa tu hành thì hiệu suất cao hơn lần đầu tiên rất nhiều, trước kia đi qua đường vòng làm lại từ đầu lại đều có thể tránh khỏi, Lục Thanh Hà quay về Nguyên Anh Cảnh vào 5 năm sau, hiện giờ đang cố gắng trở lại thời kỳ tu vi đỉnh của hắn.

Tất cả tin tức về Tạ Thiên Hành cũng là Lục Thanh Hà mang về tới.

Mới đầu, Tạ Thiên Hành có rất nhiều lần đều bị ác niệm cắn nuốt trở thành cái xác không hồn.

Sau đó hắn thật sự chống đỡ được, sau khi dùng thân thể cất chứa ác niệm bảy năm, thì đã đạt thành một sự cân bằng vi diệu với những ác niệm đó.

Đến năm thứ tám, theo Linh Hư Tử nói thì Tạ Thiên Hành đã có dư lực phản kích, bắt đầu chậm rãi tinh lọc ác niệm.

Không có ai biết hắn còn phải chống cự bao lâu, nhưng có lẽ cuối cùng có một ngày, hắn có thể hoàn toàn tinh lọc sạch sẽ những ác niệm đó.

Minh Nhiên nghe xong, uống một hơi cạn sạch trà xanh trên bàn, rồi sau đó lại rót một chén kính với không khí.

Như là đang tạm biệt cố nhân ở phương xa.

Chén trà cuối cùng kia tiện tay rót trên mặt đất, để lại một dấu vết thấm ướt màu đậm trên mặt đất.

Quá khứ như bụi đất, vùi vào bùn mới.

“Cảm ơn ngươi.” Minh Nhiên thấp giọng nói.

Bình Luận (0)
Comment