Kỳ Niệm Nhất: “Cảm ơn ta cái gì?”
Minh Nhiên quay đầu đi không nhìn nàng: “Rất nhiều chuyện, tùy ngươi hiểu thế nào.”
Kỳ Niệm Nhất buông tay, hướng Vân Dã lộ ra một biểu cảm “ta thật sự không có cách nào đối với loại người này”.
Hành trình đến Tây Châu kết thúc sau một trận so kiếm với Minh Nhiên.
Một lần so kiếm đấu pháp của hai nàng trước đó, vẫn là rất nhiều năm trước ở Vô Vọng Hải.
Hiện tại lần đấu pháp này cũng đã đã không có sự giương cung bạt kiếm khi đó.
Vứt bỏ quá khứ, chỉ bàn kiếm đạo.
Sau khi Minh Nhiên kế nhiệm vị trí gia chủ thì quả thật trầm ổn hơn trước kia rất nhiều, ngay cả kiếm đạo cũng thu mũi nhọn, chỉ có thể từ hồng quang lóe ra của Phi Hồng Kiếm cảm nhận được sự kiêu ngạo của Minh Nhiên trước đây.
Sau khi rời khỏi Tây Châu, Kỳ Niệm Nhất rốt cuộc đi tới Nam Cảnh.
Kết giới của Nam Cảnh biến mất, sau khi cửa khẩu mở ra, đã khôi phục qua lại bình thường với bên ngoài rất nhiều năm.
Mặc dù như thế, bộ phận liên lạc và học đường của Nam Cảnh vẫn luôn không huỷ bỏ, thậm chí càng ngày càng rực rỡ.
Kỳ Niệm Nhất từ điểm phi thuyền đi xuống, vừa mới bước vào Nam Cảnh, thì đã nhận được sự chào đón cô cùng khoa trương.
Cửa vào cảnh được dọn riêng ra một con đường đặc biệt, thảm nhung trắng như tuyết trải từ cửa vào cảnh vẫn luôn kéo dài tới hơn vài trăm thước, từ phó tôn đến Thập Nhị Diệu lại đến Thất Tinh của Thần Điện, tất cả thành viên tụ tập ở một chỗ khác của cửa vào cảnh chào đó nàng.
Kỳ Niệm Nhất không biết bọn họ biết tin tức mình muốn tới Nam Cảnh từ đâu.
Nàng gian nan mà nuốt xuống nước miếng, cảm nhận được tầm mắt từ bốn phương tám hướng mà đến, cố gắng giữ bình tĩnh, thấp giọng nói với Vân Dã: “Ngươi nói hiện tại ta trốn chạy còn kịp không?”
Vân Dã đã sớm đã trốn vào trong kiếm, tránh được trường hợp lớn xa hoa nhưng lại lộ ra một tia xấu hổ này. Vân Dã nhanh chóng ở trong lòng nói với Kỳ Niệm Nhất: “Sợ là không còn kịp rồi, trực tiếp lên đi, chỉ cần ngươi không xấu hổ thì xấu hổ chính là người khác.”
Kỳ Niệm Nhất: “…”
Nàng thật sự rất khó không xấu hổ.
Kỳ Niệm Nhất hắng giọng nói, cố gắng giữ bình tĩnh đi vào, ở cuối con đường thấy được Thượng Quan Hi.
Thượng Quan Hi không nói gì, nhưng biểu cảm rất nhỏ trên mặt đều bị bày ra nàng ta vô cùng hài lòng đối với trường hợp hiện giờ.
Kỳ Niệm Nhất định nói lập tức nghẹn trở về, trong lòng thở dài, cuối cùng quyết định chấp nhận sự chào đón quá mức nhiệt liệt của Nam Cảnh đối với nàng.
Trước trận chiến Thâm Uyên cuối cùng, đám huyết mạch giả của Nam Cảnh cũng đã gần như hoàn toàn mất đi lực lượng huyết mạch của bọn họ.
Lúc ban đầu tất cả mọi người đã trải qua một thời gian khó khăn, sau đó theo học tập càng nhiều công pháp ngoài cảnh, mới bắt đầu bổ sung toàn bộ thiếu sót của Nam Cảnh về phương diện này.
Mấy năm trôi qua, người đã từng có huyết mạch rốt cuộc bắt đầu chậm rãi thói quen ngày tháng chiến đấu không cần lực lượng huyết mạch.
Hiện giờ người phụ trách bộ phận liên lạc ngoài cảnh là Thượng Quan Hi, học đường do Diêu Quang quản lý.
Học đường vốn là một ý tưởng và kiến nghị mà nàng đưa ra năm đó, tổ chức một học đường để phụ trách dạy dỗ tiên đạo tám môn và một ít ngành nghề ít được biết tới khác, mời một ít môn phái đệ tử ngoài cảnh đến là tiên sinh giáo tập.
Trước khi Kỳ Niệm Nhất rời khỏi Nam Cảnh, học đường còn chưa xây xong, hiện giờ đã rất có quy mô.
Nàng đến Nam Cảnh ngày thứ hai thì hứng thú bừng bừng mà đến tham quan học đường.
Học sinh của học đường chênh lệch tuổi rất lớn, từ trẻ con năm sáu tuổi đến lão nhân tóc trắng xoá, có người đón nắng sớm đi theo tiên sinh niệm đạo pháp tự nhiên, có người tay cầm kiếm gỗ thất tha thất thểu mà đi theo giáo tập vung kiếm ở Diễn Võ Trường, lão giả còng lưng chậm rãi leo lên tầng cao nhất của học đường, nghiên cứu trận pháp đồ ở trong thư các tràn ngập ánh nắng ấm áp.
Diêu Quang: "Hôm nay Tống Chi Hàng cũng đi dạy, ta dẫn người đi xem nhé."
Các nàng đi tới phòng sách phía đông của học đường, lúc này trong tiếng đọc sách thay nhau vang lên còn nghe thấy được giọng nói trong trẻo của Tống Chi Hàng.
Kỳ Niệm Nhất và Diêu Quang đứng ở phía sau cánh cửa để nghe một lát, Tống Chi Hàng giảng bài được một nửa, đột nhiên quay lưng lại nhân cơ hội nháy mắt mấy cái vơi các nàng, rồi sau đó lại vùi đầu vào công việc dạy học.
Diêu Quang: "Hắn dạy môn "Lịch sử tu hành", bởi vì dạy hay mà vẻ ngoài còn tuấn tú, nên được bầu chọn là giáo tập tiên sinh và chương trình học được hoan nghênh thứ hai tại học đường trong ba năm liên tiếp."
Kỳ Niệm Nhất tò mò hỏi: "Thế đứng đầu là môn gì?"
Diêu Quang: "Là môn Âm luật của Diệu Âm."
Kỳ Niệm Nhất lộ ra vẻ hiểu rõ.
Ở Diễn Võ Đường hướng tây thì có rất nhiều trẻ con múa may kiếm gỗ trong tay, Sở Tư Niên đứng bên cạnh mặc y bào của Thanh Liên Kiếm Phái, bởi vì vẻ mặt quá lạnh lùng nghiêm túc nên dọa cho đám con nít không dám ngó nghiêng, chỉ dám cố gắng tập trung luyện kiếm.
Diêu Quang: "Ban đầu lúc ngươi đưa ra ý tưởng, ta còn cảm thấy gần như không có khả năng thực hiện được, mời người của các gia tộc môn phái trên đại lục tới dạy cho học sinh, thì chắc chắn sẽ đề cập tới công pháp quan trọng của một vài môn phái, không ngờ cuối cùng vẫn có rất nhiều người bằng lòng tới.
Thậm chí còn có người như Diệu Âm, thân là chưởng môn của một phái mà cũng sẵn lòng dốc túi dạy dỗ."
Kỳ Niệm Nhất thấy được rất nhiều đệ tử Thương Hoàn ở học đường, còn có vài bóng người mặc đạo bào của Thanh Liên Kiếm Phái và Cô Sơn đi ngang qua.
Trong thoáng chốc đó, thậm chí còn khiến nàng tưởng là bây giờ mình đang ở Đông Châu.
Xuân đi thu đến, trước khi rời đi Nam Cảnh thì đã là đêm trước tết âm lịch rồi.
Thượng Quan Hi tiễn Kỳ Niệm Nhất rời đi với vẻ lưu luyến, cuối cùng còn tỏ vẻ thần bí đưa cho nàng một cái túi thật lớn, nói là quà tết âm lịch, bảo nàng về rồi hãy mở ra xem.
Kỳ Niệm Nhất dạo chơi ở trên đại lục suốt một năm, chỉ cảm thấy tâm cảnh rộng rãi và sáng tỏ trước nay chưa từng có.
Lúc lại đến Tây Kinh thì trong thành đã có một chút bầu không khí náo nhiệt của tết âm lịch rồi.
Kỳ Niệm Nhất mua một cây kẹo hồ lô nhân gạo nếp và một cây nhân hạch đào, đưa cho Vân Dã một cây, lại vô cùng tự nhiên mà đan mười ngón tay với Vân Dã để cùng đi dạo chợ đêm Tây Kinh.
Vân Dã như nghĩ tới cái gì, quan sát nàng: "Ngươi... Có phải là cao hơn hay không?"
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt, xoay người quơ tay múa chân đo chênh lệch chiều cao lúc này giữa mình và Vân Dã.
Nàng quơ tay múa chân xong thì kinh ngạc nói: "Hình như cao lên thật này."
Ban đầu lúc bọn họ cùng tồn tại thì nàng chỉ tới chỗ bả vai của Vân Dã thôi, hiện tại đỉnh đầu đã ngang cằm với Vân Dã rồi.
Lúc đang nói, Kỳ Niệm Nhất cảm giác được đỉnh đầu bị cái gì đó chạm vào, vừa nhẹ vừa ấm, vừa chạm vào đã rời đi.