Nàng ý thức được đó là cái gì, ngẩng đầu nhìn Vân Dã, thấy hắn nhìn sang chỗ khác như không có việc gì, cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Kỳ Niệm Nhất nhìn chằm chằm Vân Dã, kiềm nén độ cong trên khóe môi, hỏi: "Có phải là vừa rồi ngươi..."
Vân Dã trả lời như phản xạ có điều kiện: "Không có, cái gì cũng đều không có, ngươi cảm giác sai rồi."
Hoa đăng ở chợ đêm sáng như ban ngày, đám đông chen chúc đi lướt qua bọn họ, trong không khí truyền đến mùi hương ngọt ngào của đường.
Kỳ Niệm Nhất nhìn vào mắt Vân Dã, trịnh trọng nói: "Chúng ta ký khế ước đi."
Ban đầu Vân Dã còn chưa hiểu: "Ký khế ước? Ngay tại lúc ngươi lấy kiếm thì chúng ta đã định khế ước rồi còn gì, không cần lại..."
Hắn nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ, trên mặt hiện ra vẻ không thể tin được, cuối cùng giọng nói cũng tắt mất, chỉ nhìn Kỳ Niệm Nhất, một lúc lâu sau vẫn không nói chuyện.
Kỳ Niệm Nhất nở nụ cười: "Không phải ký loại khế ước đó."
"Là trao đổi khế thư thiếp canh, dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, trở thành đạo lữ của nhau, vĩnh kết đồng tâm."
Ánh sáng dưới đáy mắt Vân Dã nhấp nháy, cuối cùng hít sâu vài cái, thấp giọng nói: "Sao tự dưng lại nói tới chuyện này?"
Vẻ mặt hắn hơi phức tạp, xen lẫn vẻ không xác định và lo lắng: "Nếu ngươi chỉ lo rằng như vậy sẽ bất công với ta thì thật ra không cần phải thế, ta rất vừa lòng với trạng thái bây giờ rồi, ta vẫn sẽ làm bạn bên cạnh ngươi, lấy thân phận kiếm linh."
Kỳ Niệm Nhất lại hỏi ngược lại: "Có ai quy định là kiếm giả không thể ký khế ước với kiếm linh của mình à?"
Nhịp tim của Vân Dã chậm rãi gia tốc, cuối cùng cũng hơi tin rằng Kỳ Niệm Nhất đang nghiêm túc.
Giọng của Kỳ Niệm Nhất vẫn điềm đạm, nhìn Vân Dã không chớp mắt, sự chân thành tha thiết trong mắt bộc lộ không sót chút nào.
"Chúng ta đã cùng nhau đi qua ba mươi ngàn bậc thang mây của Thương Hoàn, đó là lời thông báo với thiên hạ rằng ta và người là đạo lữ của nhau."
Kỳ Niệm Nhất cười khẽ rồi nói: "Không phải là ta xúc động nhất thời, chuyện này ta đã suy nghĩ rất lâu rồi."
Ánh mắt của nàng nhìn thẳng vào mắt của Vân Dã, khiến hắn không kịp tử hỏi đã tự thốt ra: "Ta vẫn luôn cho rằng, chỉ là đúng lúc ngươi gặp được Phi Bạch, gặp ta, vậy nên mới là ta. Nếu kiếm linh này đổi thành người khác, vậy thì có lẽ sẽ là người khác."
"Nhưng không phải tất cả những gì chúng ta trải qua đều bắt đầu từ việc gặp gỡ hay sao."
Kỳ Niệm Nhất nắm lấy tay Vân Dã lần nữa, hai người bước chậm trong biển đèn của chợ đêm, giọng điệu của nàng trầm thấp và thong thả truyền đến: "Từ sau khi trở về từ thành Vân Trung, cơ thể của ta dần dần bị Bạch Trạch chiếm cứ, thần lực của hắn vẫn luôn đồng hóa ta, từ thể xác cho tới tư tưởng."
"Hắn muốn để ta thay hắn làm vị thần kế tiếp, nhưng ta không muốn làm thần, cũng không muốn cứ vậy mà mất đi tinh cảm thuộc về con người."
"Thần lực cuồn cuộn, khó có thể chống đỡ, đoạn thời gian đó luôn là ngươi lôi kéo ta, để cho linh hồn của ta không hoàn toàn rơi vào thần lực của Bạch Trạch đến nỗi không thể thức tỉnh."
Kỳ Niệm Nhất nghiêng đầu nhìn Vân Dã: "Người trải qua tất cả những chuyện này cùng ta chính là ngươi, mà không phải người nào khác."
Năm đó Vân Dã lấy thân tuẫn kiếm để đúc Phi Bạch, chờ một người gánh vác Thiên Mệnh không xác định tới mang thanh kiếm này đi.
Cho dù không biết mọi thứ, nhưng kể từ khi đó thì chuyện bọn họ gặp nhau cũng được định sẵn rồi.
Kỳ Niệm Nhất nhếch môi: "Nếu dựa theo cách nói của ngươi, nếu người gánh vác Thiên Mệnh không phải ta mà là người khác, vậy chẳng lẽ ngươi sẽ lựa chọn người khác hay sao? Chúng ta không thể đưa ra phỏng đoán cho những chuyện chưa xảy ra được, vậy nên chỉ cần có thể xác định hiện tại, như vậy là đủ rồi."
Hầu kết của Vân Dã trượt lên trượt xuống, im lặng một hồi lâu.
Lúc trước hắn luôn cảm thấy nàng không hiểu, hoặc là cảm thấy không cần phải hiểu mấy chuyện tình yêu thế này, mãi cho đến khi bước lên thang mây cùng với nàng thì mới cảm nhận được loáng thoáng tâm ý của nàng.
Tình yêu của kiếm giả vô tư và thuần túy, không có quá nhiều khúc chiết và khổ tâm.
Xác định chính là xác định, không thèm quan tâm những chuyện không xác định và không biết.
Vân Dã trở tay nắm chặt bàn tay của Kỳ Niệm Nhất, trịnh trọng nói: "Được, chúng ta ký khế ước."
Ai nói bắt đầu từ ngoài ý muốn thì không thể lựa chọn thuộc về nhau chứ.
Sẽ không có kiếm linh thứ hai, và cũng sẽ không có người gánh vác Thiên Mệnh nào khác nữa.
Hết thảy đều đúng lúc.