Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 88 - Chương 88.

Chương 88. - Chương 88. -

Dịch Thừa An cười vài tiếng nhưng không nói gì, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt Kỳ Niệm Nhất: “Sư tôn ngươi hiện giờ thế nào?”

Kỳ Niệm lắc đầu: “Ta không biết.”

“Không biết?”

Kỳ Niệm Nhất thành thật nói: “Nói thật với tiền bối, ta nhập môn đã mười bốn năm nhưng chưa gặp qua sư tôn lần nào.”

Dịch Thừa An không thể tin được: “Vậy kiếm pháp của ngươi là ai dạy?”

Kỳ Niệm Nhất khó hiểu: “Là giáo tập ở Thương Hoàn, tiền bối cũng là đệ tử Thương Hoàn, Thương Lãng Kiếm không phải do giáo tập ở học đường dạy sao?”

Dịch Thừa An cau mày: “Ta không phải nói Thương Lãng Kiếm, ta nói kiếm ý của ngươi.”

“Nhưng ta chỉ học Thương Lãng Kiếm.”

“Tu vi của ngươi không bằng ta, Thương Lãng Kiếm cũng chỉ mới học được bốn thức, kiếm pháp hẳn là không mạnh như vậy, nhưng kiếm ý của ngươi cực kỳ thuần khiết, thậm chí có thể nói là hiếm có trên đời, vậy kiếm ý của ngươi từ đâu ra?”

Kỳ Niệm Nhất cụp mắt xuống suy nghĩ một lúc.

Đối với kiếm tu mà nói, kiếm pháp là cơ bản, kiếm thức là chiêu thức, kiếm cốt là gốc rễ, kiếm ý là hồn phách.

Kiếm tu trong thiên hạ gọi chung bốn điều này là kiếm giả tứ tâm, chỉ khi có cả bốn thì mới có có thể trở thành Kiếm Tôn vô thượng.

Hiện giờ Kiếm Tôn duy nhất trong thiên hạ mà thế nhân công nhận là Thanh Liên Kiếm Tôn, người có đủ kiếm giả tứ tâm.

Trong đó, kiếm cốt cũng chia thành bẩm sinh và rèn giũa, kiếm cốt bẩm sinh ngàn năm khó gặp, đến nay chỉ có Thanh Liên Kiếm Tôn và đệ tử thân truyền Sở Tư Niên của hắn mới có được. Người trời sinh thân mang kiếm cốt, sinh ra đã có lợi thế hơn những người khác, thân thể bọn ho chính là thần binh lợi khí hiếm thấy trên đời.

Kỳ Niệm Nhất trời sinh không có kiếm cốt, nàng đã biết điều này khi mới luyện kiếm.

Đại sư huynh lúc đó có nhắc nhở nàng, thể chất của nàng thực ra không thích hợp để luyện kiếm, nàng trời sinh có linh cảm nhạy bén, thích hợp pháp tu, nhưng nàng đã từ chối.

“Kiếm ý của ta... đến từ chính ta.” Đến từ những cảm ngộ sau bao lần vấp ngã tu luyện.

“Chuyện này không có khả năng.” Dịch Thừa An quyết đoán nói: “Chuyện khó nhất của việc luyện kiếm là kiếm ý tứ tâm.”

“Kiếm pháp có thể học, kiếm thức có thể luyện, kiếm cốt có thể rèn, chỉ có kiếm ý là cực kỳ khó hình thành. Là kiếm tu, ít nhất đến khi đạt đến Hóa Thần mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được kiếm ý, còn những kiếm tu trẻ tuổi giống như ngươi, bình thường chỉ khi sư tôn truyền thụ kiếm ý thì mới có thể lĩnh ngộ được. Làm sao ngươi có thể…”

Hắn còn chưa nói xong, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kỳ Niệm Nhất lúc này mới nhớ tới…

Hai trăm năm trước, khi hắn giao thủ với sư tôn của nàng, đối phương chỉ mới Trúc Cơ, nhưng kiếm ý tinh thuần của đối phương đã vượt xa hắn.

Vậy tại sao hiện giờ hắn không thể tin rằng đệ tử của người nộ cũng có thể làm được điều tương tự?

Chỉ là...

“Kiếm ý của ngươi giống hệt hắn, thật khó tin hắn không dạy ngươi, các ngươi chỉ là thầy trò trên danh nghĩa.”

Kỳ Niệm Nhất ngồi dậy rót cho mình một cốc nước: “Sư tôn của ta là người như thế nào?”

Hỏi người ngoài câu hỏi này có vẻ lạ, nhưng Kỳ Niệm Nhất lại không có ai khác để hỏi.

Tất cả những gì nàng biết về Mặc Quân đều là những lời đồn trong thiên hạ.

Ba vị sư huynh của nàng tuyệt đối không bao giờ nói cho nàng biết, còn chưởng môn Linh Hư Tử lại vô cùng kiêng dè sư tôn, cũng sẽ không nói quá nhiều trước mặt nàng. Những chuyện nàng biết về Mặc Quân đều là từ lời đồn.

Lời đồn nói hắn lạnh lùng ít nói, thường xuyên mặc trường bào đen, đeo mặt nạ bạc, chưa ai nhìn thấy gương mặt thật của hắn bao giờ.

Khi đó Kỳ Niệm Nhất không hiểu hai chữ Mặc Quân ở đại lục có nghĩa là gì, ngây thơ hỏi đại sư huynh, nếu không có ai nhìn thấy, chẳng phải rất dễ dàng bị mạo danh sao?

Bình Luận (0)
Comment