Nam Nhân Chỉ Ảnh Hưởng Tốc Độ Rút Kiếm Của Ta ( Dịch Full )

Chương 89 - Chương 89.

Chương 89. - Chương 89. -

Khi đó, Ôn Hoài Du và Yến Hoài Phong cười run cả vai: “Niệm Niệm ngốc, ai dám giả danh tu sĩ Đại Thừa duy nhất trong thiên hạ?”

Cảnh giới Đại Thừa trong truyền thuyết, thân thể bất động thì thần niệm có thể đi xa vạn dặm, nhìn thấy thiên hạ vạn vật trong mắt, nghe thấy thiên hạ vạn sự trong tai, nếu có người dám giả danh Mặc Quân, người biết đầu tiên chính là bản thân hắn.

Đối với chức nghiệp của Mặc Quân là gì, lời đồn cũng không chắc chắn.

Người ta nói hắn nắm giữ vạn pháp, đương thời là đệ nhất pháp tu, cũng có người nói hắn là đan trận song tu, không ai địch lại.

Đương nhiên, được đồn đại nhiều nhất vẫn là kiếm tu.

Nghe nói trong trận chiến ở Thâm Uyên hai mươi năm trước, hắn bổ xuống một kiếm từ trên cao, đã làm Thâm Uyên thương gân động cốt phải dưỡng thương hai mươi năm.

Vân Dã lưu lại bảy thanh kiếm độc nhất vô nhị, đều do một mình hắn đoạt được, nếu hắn không phải kiếm tu thì bận tâm mấy thứ này để làm gì.

Nhưng chân tướng đến tột cùng như thế nào, không ai có thể chứng thực.

Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra khi đó, Dịch Thừa An khẳng định: “Hắn chắc chắn là một kiếm tu, hắn có kiếm giả tứ tâm thuần khiết, nếu không tuyệt đối không thể có kiếm ý.”

Trong lúc nàng đang trò chuyện cùng Dịch Thừa An, Phi Bạch ngồi ở bàn ăn hạt dưa.

Hắn là kiếm linh nên chỉ có linh thể, đương nhiên không thể thật sự cắn hạt dưa, vì vậy hắn chán nản đếm đi đếm lại hạt dưa trong đĩa, nhưng thật ra là đang vểnh tai hóng chuyện.

Thỉnh thoảng hắn còn chêm vào một câu: “Người hắn nói nghe có vẻ rất lợi hại.”

Trước mặt Dịch Thừa An, Kỳ Niệm Nhất không thể nói chuyện với Phi Bạch, vì vậy nàng ngồi bên cạnh hắn bắt đầu bóc hạt dưa.

Những thứ có dính linh lực của nàng, Phi Bạch có thể chạm vào.

Vẻ mặt Dịch Thừa An có chút khó hiểu, hiển nhiên hắn không biết tại sao nàng lại dùng linh lực để bóc hạt dưa.

Chốc lát sau đã bốc đầy một đĩa, Phi Bạch tránh Dịch Thừa An, thỉnh thoảng nắm lấy một nắm hạt dưa, để che đậy hành vi của mình, Kỳ Niệm Nhất chỉ có thể vừa nói chuyện với Dịch Thừa An vừa cầm mấy hạt dưa ném vào miệng.

“Nói cũng lạ, lúc đó hắn mới chỉ Trúc Cơ, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấy được rất nhiều chuyện sẽ xảy ra trong tương lai. Sau khi đánh bại ta, hắn nhờ ta giúp hắn giữ kiếm, sau này giao cho đệ tử tương lai của hắn."

Động tác tách hạt dưa của Kỳ Niệm Nhất dừng lại: “Vì vậy ngươi liền đợi hai trăm năm, đợi một người có thể không xuất hiện?”

“Đương nhiên, ta đã hứa là sẽ làm được.”

Kỳ Niệm Nhất cúi đầu mỉm cười.

Tại sao nàng ở Thương Hoàn chưa từng nghe nói có một người thú vị như Dịch Thừa An nhỉ?

Trời cuối cùng cũng sáng, Kỳ Niệm Nhất phát hiện thân ảnh của nàng dần mờ đi, trở nên nửa trong suốt giống Phi Bạch.

Dưới cái nhìn chăm chú của Dịch Thừa An, Vân Nương xông vào, nàng ta nhìn Kỳ Niệm Nhất dường như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói một lời.

“Vân Nương.”

“Muội nói đi.”

Trước khi thân ảnh nàng hoàn toàn biến mất trong Vô Vọng Hải, Kỳ Niệm Nhất nói: “Hãy sống thật tốt, chờ muội, trăm năm sau muội sẽ quay lại trảm huyết nguyệt cho tỷ.”

Vân Nương mở miệng định nói gì đó, Kỳ Niệm Nhất không nghe thấy nữa.

Nhưng nhìn khẩu hình, nàng nhận ra được, Vân Nương muốn nói: “Được.”

Lần nữa mở mắt ra, Kỳ Niệm Nhất đã rời khỏi Vô Vọng Hải, xuất hiện ở ngoại cảnh.

Rõ ràng là cùng lên đảo, nhưng lúc này cảm giác của mỗi người lại không giống nhau.

Bên bờ, các tu sĩ được truyền tống ra tụm năm tụm bảy ôm nhau hoan hô, may mắn bản thân còn sống.

Người tới từ biệt Kỳ Niệm Nhất rất nhiều, nhất thời nàng thấy hơi ngạc nhiên.

Mộ Vãn đột nhiên đi tới đưa một đầu khoá linh hoàn đang cầm trong tay cho nàng, mà ở đầu kia đang cột lấy Yêu Hoàng gấu trúc.

Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nhận lấy: “Không phải nói nó tùy ngươi xử trí sao?”

Bình Luận (0)
Comment