Mộ Vãn mặt không cảm xúc xoa đầu gấu trúc nhỏ, thấy biểu cảm không còn thiết sống, nhưng cũng đã quen dần của Cơ Sướng, có lẽ mấy ngày nay Mộ Vãn xoa nó không ít: “Ta dùng châm pháp khóa lại kinh mạch ở hai móng của hắn, cũng coi như ăn miếng trả miếng, trước mắt hắn còn chưa chết được. Ta ở Thương Thuật Cốc không giống với ngươi ở Thương Hoàn, không thể tự do hành động, ta mang hắn về Thương Thuật Cốc là một gánh nặng, chi bằng giao cho ngươi, nghe nói hậu viện nhà ngươi cũng có rất nhiều động vật kỳ quái.”
Kỳ Niệm Nhất nhận lấy khóa linh hoàn: “Chúng nó là gấu trúc.”
“Ừm, ta có thể… hỏi ngươi một câu nữa không?” Mộ Vãn do dự một lát, trước khi đi, chung quy vẫn nói ra.
Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi hỏi đi.”
Mộ Vãn nhìn nàng chăm chú: “Mắt của ta có phải rất giống mắt ngươi hay không?”
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt một lúc, nàng lập tức hiểu được Mộ Vãn muốn nói cái gì.
Trong nguyên tác, bất kể là Tạ Thiên Hành hay Cơ Sướng, ban đầu bọn họ còn kiềm chế, cẩn thận giấu giếm, không cho Mộ Vãn biết chuyện bọn họ coi nàng ta là thế thân, đến khi mọi chuyện bị bại lộ, bọn họ trái lại không thèm kiêng nể gì.
Mộ Vãn không khỏi vuốt ve vết sẹo kéo dài từ mắt trái đến quai hàm.
Tạ Thiên Hành không chỉ một lần chạm vào mắt của nàng ta, dùng giọng nói triền miên khiến nàng ta chán ghét nói: “Ngươi biết không, ngươi và nàng giống nhau năm phần, chỉ có đôi mắt này là giống tới chín phần.”
Nàng ta cố chấp nhìn Kỳ Niệm Nhất, muốn có một đáp án.
Trên mặt Kỳ Niệm Nhất bỗng hiện lên một tia hoang đường, nàng thậm chí không đành lòng mở miệng, rồi lại cảm thấy bản thân cần cho Mộ Vãn một đáp án, như vậy Mộ Vãn mới có thể hoàn toàn vứt bỏ hết thảy ác mộng trong quá khứ, thực sự bắt đầu lại từ đầu.
“Thực ra vấn đề này ta cũng không thể trả lời ngươi.”
Mộ Vãn ngạc nhiên.
Kỳ Niệm Nhất chỉ vào Tinh Trần Sa trên mắt: “Ngươi biết đó, ta là một người mù, dù thỉnh thoảng dùng một ít thủ đoạn khiến bản thân có thể nhìn thấy trong chốc lát, nhưng trên thực tế, ta vẫn là một người mù.”
“Dải bịt mắt này của ta tên là Tinh Trần Sa, từ năm ba tuổi đeo nó lên, bất kể trước mặt người khác hay ở một mình ta cũng chưa từng tháo nó ra, bởi vậy mắt của ta đến tột cùng trông như thế nào, bản thân ta không biết, người khác càng không thể biết được.”
Mộ Vãn không thể tin những gì mình nghe thấy.
Nàng ta đứng tại chỗ, che lại vết sẹo trên mặt, nở một nụ cười như mếu, một lát sau, cười ra nước mắt.
“Đôi khi, ta cảm thấy bản thân thật sự như một trò đùa.”
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn nàng, dừng một chút nói: “Không phải như thế, y thuật của ngươi không tồi, dùng đao cũng rất giỏi, ngươi biết chữa bệnh cứu người, cũng có thể cầm đao đòi lại bất công.”
Còn sẵn sàng vươn tay giúp nàng.
Lần này, sẽ không còn ai bởi vì những nguyên nhân đó phá hỏng con đường tu hành của ngươi.
“Ngươi rất tốt, ngươi cũng có thể tin tưởng, bản thân rất tốt.”
Mộ Vãn mím môi: “Ta hiểu rồi.”
Nàng ta lau sạch nước mắt, sau đó quả quyết xoay người rời đi.
Nàng ta đã hiểu, tại sao ở kiếp trước, sau khi Kỳ Niệm Nhất chết, những nam nhân kia lại hối hận như vậy, luôn coi Kỳ Niệm Nhất như bạch nguyệt quang nơi đầu tim.
Mộ Vãn cảm thấy những nam nhân kia đều sai rồi.
Kỳ Niệm Nhất không phải ánh trăng cao không thể với tới.
Nàng là ánh trăng chiếu xuống mặt đất kia mới đúng.
Vân Giác ở cách đó không xa mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy Mộ Vãn một mình đi xa, vội vàng nhìn Kỳ Niệm Nhất gật đầu một cái, vác hòm thuốc sau lưng nói: “Sư muội đợi ta với.”
Phi Bạch bay giữa không trung một vòng, lại quay lại cạnh Kỳ Niệm Nhất, nhìn bóng lưng Mộ Vãn rời đi: “Nàng ta là ai?”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt xuống: “Là y giả, cũng là đao khách.”
Phi Bạch hiểu ra, cong môi cười hỏi: “Vậy nàng ta là gì của ngươi?”
Kỳ Niệm Nhất cũng cười.
Một người không thích cười, một khi cười lên giống như xuân đến tuyết tan, thanh lệ lộng lẫy.
Nàng nói: “Bằng hữu, nàng là bằng hữu của ta.”