Nữ tu này sinh ra và lớn lên ở Nguyệt Độc Tông, sau khi bước vào con đường tu hành, cũng vẫn luôn ở Nguyệt Độc Tông sinh hoạt, tính tình có chút ngây thơ không rành thế sự, có đôi khi Kỳ Niệm Nhất quan sát, đều có chút lo lắng thay nàng.
“Sư tỷ, Lang Hoa tiên tôn tới đây chọn đệ tử, sư tỷ linh cảm pháp thuật xuất chúng như vậy, nhất định sẽ được chọn.”
Kỳ Niệm Nhất thờ ơ nhìn người không mặt ở đối diện nói chuyện với nữ tu.
Trong mơ không một ai có mặt, mới đầu nàng thậm chí cảm thấy đây là một cơn ác mộng, qua một hồi lâu mới có thể quen được.
Nữ tu có chút chần chờ: “Nhưng… ta muốn học kiếm, ta không muốn làm pháp tu.”
Sư đệ nói: “Nhưng lần này Lang Hoa tiên tôn và Lăng Tiêu kiếm tôn đồng thời chọn đồ đệ, cả hai đều chỉ chọn một người, nếu sư tỷ đi tập kiếm, với thiên tư của ta, sợ là rất khó được Lang Hoa tiên tôn lựa chọn.”
Kỳ Niệm Nhất nghe thấy ngữ khí của vị sư đệ kia ẩn giấu một chút không kiên nhẫn, rõ ràng nữ tu không cảm giác được, nàng nói: “Sư đệ quá khiêm tốn rồi, ngươi rõ ràng là người có thiên phú pháp tu cao nhất trong lớp đệ tử trẻ của Nguyệt Độc Tông, vì sao luôn nói những lời tiêu cực như vậy.”
Sư đệ cười vài tiếng, lại bắt đầu mềm giọng khẩn cầu.
Nhìn đến đây, Kỳ Niệm Nhất liền thở dài trong lòng.
Nàng có thể đoán được nữ tu tuyệt đối sẽ đồng ý.
Bởi vì tông chủ đương nhiệm của Nguyệt Độc Tông là cha ruột của sư đệ, nếu hắn không muốn để nữ tu đi học kiếm, nữ tu sẽ không thể học được.
Chuyện tiếp theo quả nhiên giống như Kỳ Niệm Nhất đã đoán trước —— nữ tu bị sư môn ra lệnh cưỡng chế đi tham gia tuyển chọn của Lang Hoa tiên tôn, được chọn làm đệ tử của Lang Hoa tiên tôn, mà sư đệ của nàng được Lăng Tiêu kiếm tôn chọn làm đồ đệ, như nguyện trở thành kiếm tu.
Kỳ Niệm Nhất bắt đầu tức giận, giống như khi nhìn thấy cuộc đời bi thảm của Mộ Vãn trong Thiên Mệnh Thư.
Nàng còn muốn xem tiếp, hình ảnh trước mắt lại bắt đầu mơ hồ, Kỳ Niệm Nhất có dự cảm, có lẽ nàng sắp tỉnh.
Nhưng câu chuyện đã tiến triển đến mức này, nàng lại không thể nhìn được chuyện phát sinh sau đó, trong lòng có chút tiếc nuối.
Kỳ Niệm Nhất nỗ lực trợn to hai mắt, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy những cảnh tượng nhỏ như đèn kéo quân.
Trong lúc sắp thức tỉnh, Kỳ Niệm Nhất ở trong mộng thấy được một cảnh tượng khiến toàn thân nàng đột nhiên phát lạnh.
Nàng thấy, sư đệ ở trong mộng đạp nữ tu trên mặt đất, một đao rồi lại một đao, tự tay khoét ra xương cốt của nữ tu kia.
Sư đệ thậm chí còn vừa khoét xương cốt nàng, vừa cười, chậm rãi nói với nàng điều gì đó.
Nhưng vào lúc này, cảm giác sắp rời khỏi mộng cảnh càng thêm mạnh mẽ nàng chưa nghe được đối phương nói gì đã rời khỏi mộng cảnh.
Kỳ Niệm Nhất đột nhiên ngồi dậy, đỉnh đầu đau nhói, mới phát hiện mình đang ở trong một nơi rất hẹp, ngay cả khi ngồi thẳng người đều có thể đụng trúng trần nhà.
Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, phát hiện hiện tại mình đang ở trong một chiếc xe ngựa lung lay, mặc dù hiện giờ là đầu mùa xuân trời hơi se lạnh, nhưng bên trong xe ngựa vẫn rất oi bức.
Dường như lúc này là buổi tối, trong xe ngựa không có đốt đèn, khung cảnh hết sức tối tăm, Kỳ Niệm Nhất nhìn quanh bốn phía, thiếu chút nữa bị dọa ra mồ hôi lạnh.
Bên trong xe ngựa chật ních người, trong xe rất tối, có rất nhiều tiếng hít thở nặng nề, lúc này còn có mấy đôi mắt nhìn về phía nàng.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn kỹ, phát hiện bên trong xe đều là những nữ hài xấp xỉ tuổi nàng.
“Ngươi tỉnh rồi.” Thiếu nữ bên cạnh Kỳ Niệm Nhất đè thấp thanh âm, cúi người quan tâm hỏi.