Kỳ Niệm Nhất nhìn cảnh tượng quỷ dị này, cảm giác như bản thân đã đi nhầm vào một nhóm buôn người, vì vậy cũng hạ giọng hỏi: “Đây là đâu?”
Nàng nhớ rất rõ, trước khi mất đi ý thức nàng ở trên đường từ Vô Vọng Hải về Thương Hoàn bị cao thủ Hóa Thần tập kích, bị mũi tên của đối phương đâm thủng ngực.
Kỳ Niệm Nhất cúi đầu nhìn ngực phải của mình, trên váy áo màu lam nhạt có vết máu lan rộng, động một chút sẽ đau như bị xé rách: “Aaa… Sao ta lại ở đây?”
“Lúc chúng ta đi ngang qua thì thấy ngươi lênh đênh trên biển, còn tưởng ngươi là xác chết, sau khi vớt ngươi lên mới phát hiện ngươi còn thở, thế mà lại là một tiểu nương tử, cho nên bèn mang ngươi cùng lên đường.” Nữ hài bên cạnh nhẹ giọng giải thích, “Ta tên là Doanh Hạ, ngươi thì sao?”
“Y Y.” Hiện tình huống không rõ, Kỳ Niệm Nhất liền thuận miệng nói ra cái tên giả.
Nàng muốn nhanh chóng chạy về Thương Hoàn, thử vận chuyển một chút linh lực, lại phát hiện mình không thể liên hệ với khí hải, ngay cả Kim Đan cũng giống như chìm vào nước lặng. Dù bấm tay niệm quyết như thế nào cũng không thể dùng được một tia linh lực.
Không giống lần trước trúng độc mất đi linh lực, hiện tại nàng cảm giác được lực lượng của mình tồn tại, nhưng lại không dùng được.
Kỳ Niệm Nhất:……
Nàng ngây người suy ngẫm ba giây, cuối cùng xác định.
Dường như tu vi của nàng đã bị phong bế.
“Không cần thử nữa, bị mũi tên dùng toàn lực của Hóa Thần đâm trúng mà ngươi chỉ trọng thương tạm thời mất đi tu vi đã là may mắn lắm rồi.”
Thanh âm của Phi Bạch xuất hiện trong đầu nàng, Kỳ Niệm Nhất không phát hiện ra tung tích của hắn: “Ngươi ở đâu?”
“Trở lại trong bản thể, trong xe ngựa quá chật.” Thanh âm Phi Bạch cực kỳ mỏi mệt, so với thanh âm nói chuyện bình thường càng mong manh hơn rất nhiều, giống như đã tiêu hao năng lực quá độ, hiện tại vẫn chưa khôi phục lại.
“Linh thể mà còn thấy chật sao?”
Phi Bạch cười lạnh vài tiếng: “Linh thể không xứng có linh quyền chắc?”
Sau khi thử điều động linh lực nhưng không có kết quả, Kỳ Niệm Nhất cảm nhận một chút, xác định là do vết thương trên ngực làm linh lực của nàng vận chuyển bị trì trệ, vết thương bên ngực phải giống như một con đập, phong kín linh lực của nàng lại trong cơ thể.
Giờ phút này, một thân tu vi Kim Đan của nàng lại không có cách nào sử dụng được.
Cũng may vẫn còn cảnh giới, không ảnh hưởng đến mắt của nàng, nếu không lúc này sẽ càng tệ hơn.
Kỳ Niệm Nhất bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng bản thân trúng tên, tựa hồ bị lực lượng nào đó bảo hộ, cho nên mũi tên vốn đoạt mệnh lại chỉ làm khí huyết của nàng bị ngăn trở, phong bế tu vi chứ không thực sự làm nàng bị thương.
“Là ngươi cứu ta đúng chứ?”
Nhờ khế ước bản mệnh, mặc dù hiện giờ tu vi của nàng bị phong bế không thể thuyên chuyển linh lực, nhưng vẫn có thể nói chuyện với Phi Bạch trong nội tâm.
“Đúng vậy, dù sao cũng bị ngươi lừa đi rồi, đương nhiên là phải dùng hết toàn lực bảo hộ kiếm chủ của ta.”
Thanh âm Phi Bạch lộ ra một tia lười biếng, giống như không để việc lúc trước ở trong lòng, nhưng Kỳ Niệm Nhất vẫn phát hiện sự suy yếu mà hắn đang cực lực che giấu.
Vừa rồi cứu nàng, hẳn đã làm Phi Bạch trả một cái giá không nhỏ.
“Không cần lo lắng, ta đã là kiếm linh, sẽ không thể chết thêm lần nữa.” Thanh âm Phi Bạch tựa như chén nước ấm trong đêm lạnh, “Dưỡng thương cho tốt đi, trạng thái của kiếm linh và tu vi của kiếm chủ tương quan, chờ ngươi khôi phục tu vi, ta sẽ ổn thôi.”
Cũng chỉ có thể như thế.
“Ai…” Phi Bạch lặng lẽ thở dài một tiếng, “Ta có chút hối hận.”
“Hối hận cái gì?”
“Kiếm chủ của ta dường như phiền toái hơn những gì ta tưởng tượng.” Phi Bạch đau lòng nói, “Việc này thật sự quá mệt.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu, nở nụ cười: “Hình như là vậy, nhưng ngươi hối hận đã muộn rồi.”