“Ta thấy ngươi không có chút ngoài ý muốn nào, hẳn là đã biết ai muốn giết ngươi?” Phi Bạch hỏi.
“Có chút suy đoán.” Kỳ Niệm Nhất trả lời như thế, chỉ là hiện tại nàng càng quan tâm một chuyện khác, “Phi Bạch, kiếm chủ đời trước của ngươi là ai?”
Là nữ tu nàng gặp trong mộng sao?
Nữ tu trong mộng, cuối cùng tại sao lại bị sư đệ nàng khoét đi xương cốt.
Phi Bạch lại nói: “Không nhớ rõ, ta chưa nói với ngươi à, ta bị mất trí nhớ.”
Kiếm linh còn có thể bị mất trí nhớ, thật kỳ cục.
Nhưng Kỳ Niệm Nhất có thể nghe ra được Phi Bạch cũng không lừa nàng, hắn thật sự mất trí nhớ.
Vì thế nàng càng không thể tin tưởng: “Lúc ta lấy kiếm, ngươi có nói ngươi bị nguyền rủa, mỗi một đời kiếm chủ của ngươi đều chết oan uổng là chuyện như thế nào?”
Phi Bạch bình tĩnh nói: “À, ta lừa ngươi thôi, bất kỳ ai tới lấy kiếm ta đều nói như vậy, chẳng qua là muốn dọa bọn họ rời đi.”
Không nghĩ tới Kỳ Niệm Nhất là một kẻ không muốn sống, dọa cũng không đi.
Lần này, ngay cả Kỳ Niệm Nhất cũng không thể nói được gì hơn.
“Y Y, vì sao ngươi lại lênh đênh trên biển, hơn nữa còn bị trọng thương?”
Trong xe quá chật, Doanh Hạ chỉ có thể áp sát người Kỳ Niệm Nhất, cánh tay chạm vào cánh tay nàng, khi nói chuyện, hơi thở sẽ phả vào tai Kỳ Niệm Nhất.
Kỳ Niệm Nhất từ nhỏ đã không thích thân cận với người khác quá mức, lúc này cực kỳ mất tự nhiên, nàng lấy cớ miệng vết thương không thoải mái, cách Doanh Hạ ra xa một chút, bắt đầu nói bừa:
“Ta là nhân sĩ Lê Thành, trong nhà làm nghề đánh cá, hôm trước ra biển gặp phải sóng to, thuyền đánh cá bị lật, ta may mắn sống sót trôi vào bờ, được các ngươi cứu giúp. Quên mất còn chưa hỏi tên ân nhân đã cứu ta? Vì sao bên trong xe ngựa này lại có nhiều người như vậy?”
Doanh Hạ nghe xong chuyện nàng gặp phải, cực kỳ đồng cảm, vỗ vỗ tay nàng: “Thật đáng thương, nhà ta cũng nghèo, ba đệ đệ không có cơm ăn, cha ta muốn đem ta bán đi đổi chút lương thực, cũng may có Từ sư cứu giúp, cho chúng ta một con đường sống, chuẩn bị đưa chúng ta đi Tây Kinh.”
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt, cả kinh nói: “Chúng ta đi Tây Kinh sao?”
Doanh Hạ không biết vì sao nàng lại kích động như vậy: “Đúng vậy, Từ sư nói hiện giờ chúng ta cách Tây Kinh chỉ còn hai ngày lộ trình.”
Kỳ Niệm Nhất ủ rũ quay đầu.
Tây Kinh là đế đô của Dục Triều.
Dục Triều tọa lạc ở Trung Châu, Thương Hoàn nằm ở Đông Châu gần biển, khoảng cách giữa hai nơi nếu dùng xe ngựa làm phương tiện di chuyển, đi nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới tới nơi.
Thanh âm của Phi Bạch đúng lúc xuất hiện: “Quên nói, ngươi đã hôn mê gần một tháng rồi.”
Kỳ Niệm Nhất ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi đợi thêm một thời gian thì cũng không cần thiết phải nói nữa.”
Quả nhiên nhân sinh lúc nổi lúc chìm.
Ngày thứ hai sau khi nàng trở thành chủ nhân thần kiếm, mới bước một bước trên đỉnh cao nhân sinh đã gặp phải tập kích của tu sĩ Hóa Thần, rơi xuống biển hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại phát hiện mình bị bọn buôn người bắt cóc đến Tây Kinh cách Thương Hoàn hơn ba ngàn dặm, tu vi còn bị phong bế.
“Từ sư… là ai? Là người đã cứu ta sao?” Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng thử nói, “Sau hừng đông ta có thể gặp không, ta muốn gặp mặt hắn để nói lời cảm tạ.”
Doanh Hạ ánh mắt cảnh giác: “Có phải ngươi muốn tìm Từ sư để đi cửa sau không? Ta nói cho ngươi biết, Từ sư nói người của hai xe đều bình đẳng, hắn tuyệt đối không sẽ vì ai nịnh nọt mà chiếu cố kẻ đó.”
Càng nghe càng cảm thấy không đứng đắn.
Kỳ Niệm Nhất nhẫn nại hỏi tiếp: “Xin hỏi, chúng ta đi Tây Kinh làm gì?”
Lúc này, thiếu nữ bên cạnh Doanh Hạ tựa hồ bị thanh âm của các nàng đánh thức, không kiên nhẫn giật giật bả vai, giọng Doanh Hạ càng nhỏ, thì thầm trả lời Kỳ Niệm Nhất.