Nam Phi

Chương 23

Ngộ Quân Diễm nhìn thay đổi của huyện Trảm Bắc trong ba ngày này, trong lòng vui mừng, cảm giác mình không uổng công. Phụ thân nói rất đúng, ở địa vị nào không quan trọng, chỉ cần có thể mưu cầu hạnh phúc cho dân chúng, làm cho dân chúng cơm no áo ấm, coi như đã thực hiện được lời tổ tiên giao phó.

“Quân Diễm, ngươi đang làm gì vậy?”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi lớn làm Ngộ Quân Diễm giật mình. Không cần xoay người, thậm chí cũng không cần phân biệt giọng nói, chỉ từ cách nói chuyện không chút kính cẩn, quy củ này, hắn đã biết người phía sau chính là Tô Ngọc Hành.

Quả nhiên, Tô Ngọc Hành đang cầm một nắm đậu phộng, vừa nhai vừa hỏi: “Quân Diễm, ngươi đang phơi gì thế?”

“Thịt khô.” Ngộ Quân Diễm đáp.

“Thịt khô?” Tô Ngọc Hành đi tới, cầm một miếng đưa lên miệng cắn, sau đó nhíu mày ai oán nói, “Cứng như đá vậy, khó ăn chết được!”

“Thứ này đúng là không dễ ăn, nhưng mà có thể làm đầy bụng, dùng trong lúc hành quân đánh giặc, thậm chí có thể cứu mạng người đó.”

“Quý giá như vậy sao?” Tô Ngọc Hành nhả miệng thịt khô nhai mãi không được ra, nhìn nó hỏi, “Đây là dùng gì thịt làm?”

Ngộ Quân Diễm đáp: “Là thịt lợn và thịt bò mấy hôm trước ăn không hết.”

Kể từ khi đến Dư Châu, tuy giả bộ là một kẻ ăn chơi trác táng, ngày ngày uống rượu ngon, ăn thịt cá, nhưng thật ra Ngộ Quân Diễm vẫn luôn lén mang những món thịt ăn không hết về chế biến, làm thành thịt khô.

Ngộ Quân Diễm chỉ mấy miếng thịt khô nói với Tô Ngọc Hành: “Thịt sau khi được ướp muối, lượng muối sẽ tăng, phần nước còn lại sau khi phơi sẽ bốc hơi hết, có thể để lâu mà không hỏng. Trước kia lúc theo Kim tướng quân chinh chiến, ta thường hay ăn loại thịt này.”

“Kim tướng quân…” Trong mắt Tô Ngọc Hành hiện lên hoài niệm khó phát hiện.

“Sao? Ngươi cũng biết Kim tướng quân hả?”

“Anh hùng…”

Ngộ Quân Diễm trông thấy khát vọng trong khuôn mặt đang treo nụ cười không tim không phổi của Tô Ngọc Hành, ánh mắt sáng lên, khẽ cười nói: “Ngươi biết không, nhìn hình thể của ngươi rất có căn cốt võ thuật, nếu Kim tướng quân nhìn thấy chắc chắn sẽ lôi ngươi theo. Theo như ông ấy nói, nam nhi nên xông pha chiến trường, cầm thương cầm kiếm, bảo vệ Tổ quốc.”

Ngộ Quân Diễm nói xong, ánh mắt có chút ảm đảm. Một người có căn cốt lại anh tuấn thế này, nếu mặc áo giáp chắc chắn sẽ vô cùng khí phách, đáng tiếc y lại là tên ngốc. Một tên ngốc đầu óc ngờ nghệch, dù được người nhìn người thích, không bị thương trên chiến trường cũng sẽ trở thành vật hy sinh trong tranh đấu chốn hậu cung.

Tô Ngọc Hành hơi cúi đầu, khóe môi không kiềm được mà giật giật mấy cái, cuối cùng không thể giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, cũng may sắc trời vừa tối, Ngộ Quân Diễm đang trĩu nặng tâm sự, không để ý đến sự khác thường của ‘tên ngốc’ y.

“Ta có căn cốt võ thuật sao? Sao ta không thấy?”

Tô Ngọc Hành nhớ tới vị Tướng quân râu ria đầy mặt kia, nhớ tới ông ấy từng dùng bàn tay đầy vết chai xoa đầu mình, nhớ tới ông ấy từng nói: “Ta thấy nhóc con này căn cốt rất tốt, chờ nó lớn lên, cho nó theo ta học cưỡi ngựa, bắn cung, sau này cùng ta xông ra chiến trường giết địch!”

“Quân Diễm, ngươi dạy ta cưỡi ngựa bắn cung được không?”

“Hả?” Ngộ Quân Diễm ngạc nhiên nhìn Tô Ngọc Hành, không biết tại sao y lại có thỉnh cầu này.

“Không phải ngươi nói ta thích hợp tập võ sao? Vậy ngươi dạy ta cưỡi ngựa, bắn cung được không?” Tô Ngọc Hành nhếch môi ngây ngô hỏi.

“Sao? Ngươi muốn học cưỡi ngựa, bắn cung? Nhưng mà rất cực khổ đó.” Ngộ Quân Diễm cười nói, “Ngươi không sợ sao?”

“Không sợ!” Tô Ngọc Hành trả lời giống như đứa bé.

“Ha ha, đây chính là cái gọi là nghé con không sợ cọp sao?” Ngộ Quân Diễm cười khẽ, đột nhiên cảm thấy một bóng người từ xa lén đến gần đây, nhếch môi khinh miệt cười nhạt: Muốn theo dõi ta, ngươi còn non lắm!

Nhìn đôi mắt tròn xoe của Tô Ngọc Hành đang ngó mình chằm chằm chờ câu trả lời, trong đầu Ngộ Quân Diễm lóe lên, ngoắc Tô Ngọc Hành nói: “Ngươi tới đây, ta dạy cho ngươi.”

Tô Ngọc Hành hưng phấn lập tức đi tới, Ngộ Quân Diễm lại chợt vung tay lên, tay phải vỗ mông y, nói là vỗ, không bằng nói là túm. Tô Ngọc Hành rõ ràng cảm nhận được năm ngón tay của Ngộ Quân Diễm chụp lên mông mình, tay trái thì đưa lên, vạch vạt áo trước cổ Tô Ngọc Hành ra, để lộ nửa bờ vai trắng nõn.

Cảnh tượng này đang được Sở Sở trốn ở một góc khuất chứng kiến.

Tô Ngọc Hành cảm thấy đầu óc mình trống rỗng: Đây là… sao chứ? Là trả thù lần trước vô tình vỗ mông hắn sao? Nếu thế thì thật nhỏ nhen! Hơn nữa lần trước là y vô tình, còn hành động của Ngộ Quân Diễm rõ ràng là cố ý!

Sở Sở dù sao cũng là một cô nương, sợ rằng cứ nhìn tiếp sẽ thấy cảnh tượng khó xử, vội vàng xoay người rời đi. Nghe thấy bước chân nàng xa dần, Ngộ Quân Diễm mới buông Tô Ngọc Hành ra, nhìn vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu của y, hắng giọng nói: “Chuyện đó… Muốn học cưỡi ngựa bắn tên, trang phục này của ngươi không phù hợp. Y phục bằng lụa ngồi lên lưng ngựa sẽ bị mài rách, còn cổ áo… cổ áo quá rộng, lúc cưỡi ngựa sẽ lạnh.”

Tô Ngọc Hành trong lòng giận dữ hét: Cho dù ta ngốc thật ngươi cũng không thể lừa ta như thế chứ! Ngươi không thể nghĩ ra lý do khác hay hơn được sao? Mấy lời lừa gạt này, đến quỷ cũng không tin, còn đi lừa ta!”

Ngộ Quân Diễm không có khiếu nói dối, nói mấy câu liền không sao nói nổi nữa, nghĩ dù sao Tô Ngọc Hành cũng là người ngốc, sẽ không so đo chuyện này, vì vậy không để ý đến y nữa, gọi Chu Bân tới, sau y gói kỹ thịt khô này lại, lấy cả phần thịt phơi khô trước đó, đưa đến huyện Trảm Bắc cho Tri huyện Cốc Lương.
Bình Luận (0)
Comment