Nam Phi

Chương 24

Ngộ Quân Diễm thật sự dạy Tô Ngọc Hành cưỡi ngựa, bắn tên. Sáng hôm sau liền dẫn y đi săn. Không chỉ dẫn theo Tô Ngọc Hành, mà dẫn cả Sở Sở vẫn ngầm theo dõi nhất cử nhất động của hắn theo. Tân đế quy định rất nghiêm khắc phạm vi hoạt động của các Vương gia, trong thành có thể đi lại tự do, nhưng ngoài thành chỉ có giới hạn, cho nên nói là đi săn, thật ra chẳng qua chỉ là đi vào rừng cây ngoài thành dạo chơi, nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng của Ngộ Quân Diễm. Hắn để Sở Sở ngồi chung một con ngựa với mình, giục ngựa chạy quanh trong phạm vi được phép. Trì Úy cố nén hai mông bị đau đến bất cứ lúc nào cũng có thể loét ra, nửa sống nửa chết điều khiển ngựa đuổi theo Ngộ Quân Diễm. Tô Ngọc Hành thì đứng đó ngây ngô cười, nghĩ thầm Ngộ Quân Diễm tòng quân chinh chiến bao nhiêu năm nay, sớm đã quen ngồi trên lưng ngựa. Không những ngồi mà thậm chí còn ăn ngủ luôn trên lưng ngựa. Kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn không phải chỉ ngày một ngày hai là có thể luyện thành được. Quả nhiên, khi Ngộ Quân Diễm cưỡi đủ, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, bước chân thoải mái khác hẳn ngày thường, mà Sở Sở và Trì Úy phải cần người hầu tới đỡ mới có thể xuống ngựa, ngay cả đi cũng không vững, được người hầu dìu sang một chỗ nghỉ ngơi.

Ngộ Quân Diễm được Đào Tử và Lý Tử hầu hạ lau mồ hôi, uống trà, cười ha hả hỏi Trì Úy: “Trì đại nhân thấy bổn vương cưỡi ngựa thế nào?”

Lúc này mông Trì Úy giống như bị ủi, đau đến đứng ngồi đều không yên, nghe Ngộ Quân Diễm hỏi như vậy, khuôn mặt nhe răng trợn mắt vì đau cứng ngắc nặn ra một nụ cười nịnh nọt trông cực kỳ buồn cười, khen ngợi: “Vương gia cưỡi ngựa rất tuyệt, tư thế oai hùng, có thể nói trước sau đều không có ai sánh bằng.”

“Ha ha.” Không biết Ngộ Quân Diễm cười vì bị vẻ mặt khóc còn dễ coi hơn cười của Trì Úy chọc cười hay bởi vì suy tính trong đầu đã thực hiện được. Hắn cười vô cùng rạng rỡ, cười đến không chút che giấu, tựa như rất lâu rồi hắn không cười thế này, cười như hắn vẫn đang là Thiên Lang tướng quân khí khái hào hùng trên chiến trường.

“Ái phi, tới đây, theo bổn vương chạy vài vòng.” Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành ngoắc ngoắc tay, sau đó nheo mắt lại cười nói với Trì Úy, “Trì đại nhân, ngài có muốn đi cùng không?”

“Không, không, không.” Trì Úy lắc đầu như trống bỏi, mặc dù Hoàng đế có lệnh phàm là Ngộ Quân Diễm đi săn, y cũng phải đi theo một tấc không rời, nhận thấy có gì bất thường phải lập tức bẩm báo lại, nhưng Trì Úy thầm cân nhắc lợi hại, cảm thấy giữ lại mạng cho mình vẫn quan trọng hơn. Bây giờ đừng nói tới cưỡi ngựa, dù là ngồi trên ghế y cũng không ngồi nổi, bản thân ngay cả bước đi cũng không tự mình đi được, càng không nói tới cưỡi ngựa. Vì vậy nói: “Vương gia dẫn Vương phi đi, thần ở chỗ này chờ.”

Ngộ Quân Diễm nghe y nói như vậy, kéo Tô Ngọc Hành lên ngựa, vung roi quất lên mông ngựa, hai người cùng nhau chạy về phía trước.

Ngộ Quân Diễm ngồi phía sau Tô Ngọc Hành, đưa cung cho y nói: “Ngươi kéo kéo xem có kéo được không?”

Tô Ngọc Hành tay trái cầm cung, tay phải kéo dây cung, nói: “Kéo được.”

Tay phải Ngộ Quân Diễm chụp lên bàn tay kéo dây cung của Tô Ngọc Hành, kiên nhẫn nói: “Nào, đặt mũi tên lên đây, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út tay phải kéo dây cung, cánh tay nâng lên cao ngang cằm, nhắm trúng mục tiêu, gắng dùng sức.”

“Ta làm như vậy đúng không?”

“Đúng. Có nhìn thấy con thỏ kia không? Nhắm chuẩn nó!”

“Nhắm chuẩn.”

“Tốt lắm, kéo dây cung về phía sau… Đúng rồi, buông tay!”

Chỉ nghe vèo một tiếng, mũi tên rời dây cung, bắn thẳng về phía con thỏ. Mặc dù không bắn trúng, nhưng lúc Ngộ Quân Diễm nhảy từ trên ngựa xuống rút mũi tên ra, phát hiện đầu mũi tên đã cắm sâu xuống dưới đất.

“Không ngờ cánh tay của ngươi rất có lực.” Ngộ Quân Diễm lại ngồi lên phía sau Tô Ngọc Hành, nhéo nhéo thịt trên cánh tay y, rất rắn chắc, như suy nghĩ gì đó nói, “Không ngờ ngươi là con trai của một thái y lại có cánh tay rắn chắc như một quân nhân vậy, chẳng lẽ… ngươi là một cao thủ võ công?”

Tô Ngọc Hành hoảng hốt, thầm mắng mình sơ ý, không nên thỉnh cầu Ngộ Quân Diễm dạy mình cưỡi ngựa bắn cung. Tập võ cũng giống như học văn, không phải một sớm một chiều là có thể làm được, trải qua nhiều năm khổ luyện, cơ thể mới rắn chắc hơn so với một người đọc sách nhiều năm trói gà không chặt, đây là chuyện dù y muốn che giấu thế nào cũng không che giấu được. Con trai của một thái y từ nhỏ đã bị sốt phát ngốc sao có thể có được thân hình rắn chắc như người học võ chứ?

“Đúng! Ta là cao thủ! Tuyệt thế cao thủ! Võ công của ta rất lợi hại!” Tô Ngọc Hành nhếch môi tự hào nói, vẻ mặt tựa như mình chính là cao thủ đệ nhất võ lâm. Y vừa nói vừa khoa chân múa tay, cười nói với Ngộ Quân Diễm, “Ta là cao thủ võ công, từ nay về sau nếu ai bắt nạt ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sẽ bảo vệ ngươi!”

“Bảo vệ ta?” Ngộ Quân Diễm dở khóc dở cười, “Ngươi là khỉ sao? Cho ngươi một cái cọc, ngươi liền lập tức trèo lên. Nào có người tự nói mình là cao thủ võ công? Còn bảo vệ ta? Ngươi cảm thấy ta cần người bảo vệ sao? Nói ta người không biết không sợ cũng không phải giả đâu.”

Tô Ngọc Hành lúc này mới thở phào một hơi, kéo ống tay áo Ngộ Quân Diễm nói: “Quân Diễm, ta đói rồi, chúng ta về ăn cơm thôi.”

Ngộ Quân Diễm ngẫm lại mục đích đi săn hôm nay đã đạt được, ít nhất ba bốn ngày tới, Trì Úy nếu không có việc gì tuyệt sẽ không đến Vương phủ. Sở Sở cũng không thể lén lén lút lút theo dõi mình được, vì vậy gật đầu nói: “Được, chúng ta về ăn cơm thôi.”

Tô Ngọc Hành thấy Ngộ Quân Diễm không tỏ vẻ gì là nghi ngờ mình nữa, như trút được gánh nặng, nhếch miệng cười ngây ngô, cùng hắn lên ngựa, tụ hợp với đám người đi theo, quay về Vương phủ.

Ngộ Quân Diễm đoán không sai, liên tiếp ba ngày khuôn mặt a dua nịnh nọt của Trì Úy không xuất hiện trước mặt hắn nữa, Sở Sở nghe nói cũng nằm sấp trên giường mấy ngày nay không xuống nổi. Ngộ Quân Diễm đã lấy được phương pháp trồng hoa long trảo từ miệng Tô Ngọc Hành, tự mình ghi chép lại, rồi sai Chu Bân đưa bản ghi chép của hắn tới huyện Trảm Bắc giao cho Cốc Lương.

Khi Chu Bân trở về, Cốc Lương cũng gửi cho hắn một phong thư. Ngộ Quân Diễm mở ra xem, nhìn thấy nét chữ mềm mại, là chữ của nữ nhân, nhìn lạc khoản, quả nhiên người viết thư là thê tử của Cốc Lương, Tôn thị, mà bức thư Tôn thị viết cho hắn lại là một bức thư cầu cứu.
Bình Luận (0)
Comment