Nam Phi

Chương 84

Ngộ Quân Diễm hô to vạn tuế tiếp chỉ, rồi kéo thân thể mệt mỏi ngồi xuống chỗ của mình. Hậu sản suy yếu cộng thêm mất máu quá nhiều khiến hắn gần như suýt nữa ngã quỵ xuống ghế dựa. Nhưng tình thế trước mắt khiến Ngộ Quân Diễm không thể không buộc mình phải nâng cao tinh thần, giữ eo thẳng tắp.

Tô Ngọc Hành nhìn chằm chằm bóng lưng của Ngộ Quân Diễm, đau lòng vô cùng. Lúc này rượu và thức ăn đều đã được bưng lên, khi chén ngọc được đưa tới trước mặt Ngộ Quân Diễm, Tô Ngọc Hành bất ngờ đoạt lấy, uống một ngụm, không tim không phổi nói: “Cuối cùng cũng được uống nước, khát chết mất.”

Đối với hành động quá mức thất lễ này của Tô Ngọc Hành, Hoàng đế không hề mở miệng răn dạy, đây chính là chỗ tốt của việc giả làm tên ngốc. Chỉ cần không làm gì quá giới hạn, sẽ không một ai so đo với y.

Tô Ngọc Hành uống một ngụm rượu nữa rồi vươn tay nhón mứt trên đĩa, Hoàng đế lơ đễnh nâng chén nói: “Ly rượu này mừng Phúc vương toàn thắng trở về.”

Chúng thần đều nâng ly rượu lên, Ngộ Quân Diễm cũng nâng ly của mình, có chút bối rối. Trong lúc mang thai, Tô Ngọc Hành không cho hắn đụng vào một giọt rượu nào, giờ với thân thể vừa sinh xong của mình, cũng không biết hắn có thể uống rượu không. Nhưng Hoàng đế kính rượu, hắn không thể không uống, đành phải miễn cưỡng đưa ly rượu lên bên miệng, ngửi ngửi, cảm thấy mùi không đúng lắm, uống vào miệng, phát giác trong miệng đầy vị thuốc đắng. Lén liếc sang Tô Ngọc Hành, phát hiện y cũng đang yên lặng nhìn mình, gật đầu một cái. Ngộ Quân Diễm hiểu ý, uống cạn ly rượu thuốc.

Bữa tiệc tối kéo dài gần hai canh giờ mới kết thúc. Trong những tiếng khen ngợi, vẻ mặt của Ngộ Quân Diễm vẫn chỉ lạnh nhạt, khó người tiếp cận. Tô Ngọc Hành ở phía sau hắn, hi hi ha ha lên xe ngựa. Lúc tấm màn xe vừa buông xuống, Ngộ Quân Diễm lập tức như diều đứt dây, không chút sức lực tựa lên người Tô Ngọc Hành.

“Quân Diễm!” Sự việc đột ngột khiến Tô Ngọc Hành sợ hãi, y ôm chặt lấy bờ vai của Ngộ Quân Diễm, tay còn lại đặt lên cổ tay hắn. Mạch tượng suy yếu cùng với Vương gia sắc bén lạnh lùng trên bàn tiệc vừa rồi tựa như hai người hoàn toàn khác nhau. Nhẹ nâng cằm Ngộ Quân Diễm lên, đập vào mắt là khuôn mặt đầy mệt mỏi khiến người ta đau lòng.

“Ngọc Hành…” Đôi môi tái nhợt của Ngộ Quân Diễm khẽ mở, yếu ớt nói, “Chúng ta… trở về thôi…”

“Được, chúng ta trở về!”

Xe ngựa trở lại chỗ ở, Tô Ngọc Hành muốn đỡ Ngộ Quân Diễm xuống lại bị hắn cự tuyệt.

“Tai vách mạch rừng.” Ngộ Quân Diễm sửa sang cổ áo, “Ta tự đi được.”

Tô Ngọc Hành nhìn bóng lưng gầy yếu nhưng vẫn thẳng tắp đi phía trước, nhìn từ phía sau, hoàn toàn không ngờ được hắn vừa mới sinh xong. Mà vòng eo thon thả cũng thậm chí còn gầy hơn cả trước kia. Trong khoảng thời gian này, hắn vừa phải lo chuyện chiến sự, vừa phải đề phòng Hoàng đế hãm hại, vất vả trong đó vừa nghĩ liền biết, nhưng hắn lại chỉ một mình chịu đựng, ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn là Quận Vương gia lạnh lùng, cao ngạo, không gì không làm được. Mà ngay ở trước mặt y, cũng rất ít lần hắn để lộ dáng vẻ yếu ớt. Tô Ngọc Hành cảm thấy Ngộ Quân Diễm quả thật rất mệt mỏi, y hy vọng có thể bảo vệ Ngộ Quân Diễm, dẫn hắn rời xa nơi đầy rẫy nguy hiểm, đầy những mưu mô ngươi lừa ta gạt này. Chỉ là không biết, người kia… có đồng ý không.

Vừa bước vào tới phủ, Tô Ngọc Hành không thể chờ đợi được nữa mà tới chỗ bảo mẫu xem con gái vừa mới sinh. Ngộ Quân Diễm vốn cũng muốn đi cùng, tiếc rằng hắn vừa bước chân vào, quan viên đại thần lập tức như suối mà tới, câu cửa miệng là chúc mừng Phúc vương, khiến hắn không sao thoát thân. Đến khi Ngộ Quân Diễm không dễ dàng gì mới tiễn được từng đợt sóng quan viên về thì đêm đã khuya. Đến phòng của con thấy con gái nhỏ đang nằm trên chiếc nôi nhỏ nhẹ đong đưa mà ngủ say, Tô Ngọc Hành ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn gương mặt trắng hồng của con gái.

“Ngươi đến rồi.” Tô Ngọc Hành trông thấy Ngộ Quân Diễm, đứng dậy để cho hắn ngồi xuống, “Những quan viên kia đều về cả rồi?”

“Ừ, về hết rồi.” Ngộ Quân Diễm mắt không chớp nhìn chằm chằm con gái mình mới sinh đang nằm trong nôi, nhẹ giọng hỏi, “Ta có thể bế con không?”

“Hay là để sau.” Tô Ngọc Hành nói, “Con vừa ngủ, sợ là bị động sẽ tỉnh.”

Ngộ Quân Diễm thất vọng ồ một tiếng, Tô Ngọc Hành vỗ vai hắn, cười nói: “Quân Diễm, đặt tên cho con chúng ta đi.”

Ngộ Quân Diễm nhìn con gái say ngủ, làn da toàn thân hồng hào, vết ngấn trên tay chân khiến trông con bé như bị ngâm nước lâu mà sưng phù. Không biết bé con đang mơ gì mà khóe môi thỉnh thoảng nhếch lên, trong cổ họng phát ra tiếng động nho nhỏ.

Ngộ Quân Diễm đột nhiên hỏi Tô Ngọc Hành: “Ngươi nhìn kìa, con đang nằm mơ. Ngươi đoán xem con đang mơ thấy gì?”

Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Không biết, nhưng ta nghĩ giấc mơ hẳn rất ngọt ngào.”

“Rất ngọt ngào… Giấc mơ ngọt ngào…” Ngộ Quân Diễm lẩm bẩm nói, “Chi bằng chúng ta gọi con là Điềm Mộng, ngươi có đồng ý không?”

“Điềm Mộng… Được, tên rất hay.” Tô Ngọc Hành cười cong mắt, “Hi vọng cả đời này, mỗi tối con đều có thể chìm vào giấc mơ ngọt ngào.”

Ngộ Quân Diễm cười. Đột nhiên thấy trước mắt nhòe đi, thân thể như bị rút gì đó mà lạnh toát, tiếng gọi bên tai của Tô Ngọc Hành cũng mơ hồ, không rõ, chỉ cảm nhận được là mình được y bế lên giường, sau đó có vật gì đó được đặt dưới mũi. Hắn không nghe được y nói gì, nhưng mùi hương mát lạnh sộc vào mũi khiến đầu óc của hắn dần tỉnh táo lại.

“Ngọc… Hành…” Ngộ Quân Diễm cố hết sức há miệng, lại chỉ nói được hai chữ này.

Tô Ngọc Hành nắm tay hắn, mềm giọng nói: “Ta ở đây. Nghe được tiếng ta không?”

Ngộ Quân Diễm cảm thấy thứ mát lạnh gì đó mình vừa hít vào đang phát huy tác dụng, tiếng nói của Tô Ngọc Hành trở nên rõ ràng hơn, không còn cảm giác như cách một tầng sương mù nữa, hắn gật đầu đáp: “Nghe được.”

“Quân Diễm, ngươi vì sinh xong không nghỉ ngơi đầy đủ cho nên mới mất sức.” Tô Ngọc Hành vừa nói vừa đút một viên thuốc vào trong miệng Ngộ Quân Diễm, “Cho nên, từ giờ trở đi, ngươi phải nghỉ ngơi cho thật khỏe, không được đi đâu nữa cả, đã biết chưa?”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Ta đảm bảo tối nay sẽ nghe lời ngươi.”

Tô Ngọc Hành cau mày nói: “Hiện tại đã là sau nửa đêm rồi, thân thể của ngươi không an tâm điều dưỡng mười ngày nửa tháng là không được đâu.”

Ngộ Quân Diễm nói: “Ta biết ngươi muốn tốt cho ta, nhưng ta thật sự không có thời gian, cũng không thể trì hoãn thêm nữa. Muộn nhất là ngày mai chúng ta phải khởi hành đi Phúc Châu, bằng không một khi đại quân của đại ca tấn công tới đây, nếu chúng ta còn ở lại, chẳng phải là chui đầu vào lưới hay sao?”

Tô Ngọc Hành hỏi: “Quân Diễm, ngươi định giải thích thế nào với đại ca về việc ngươi bị sắc phong làm Phúc vương?”

Ngộ Quân Diễm nói: “Có thể giải thích thế nào được nữa, có sao nói vậy thôi. Hoàng đế làm như vậy đơn giản chính là muốn châm ngòi ly gián quan hệ của huynh đệ chúng ta, chúng ta há lại trúng kế.”

Tô Ngọc Hành do dự, rồi hỏi: “Quân Diễm, đại ca ngươi muốn làm Hoàng đế, vậy ngươi thì sao?”

“Ta?” Ngộ Quân Diễm như không ngờ Tô Ngọc Hành sẽ hỏi vậy, suy nghĩ một lát rồi đáp, “Thật ra ta chưa từng có suy nghĩ muốn làm Hoàng đế, trước kia không có, hiện tại sau khi đã biết thân phận chân thật của mình lại càng không có.”

Nghe Ngộ Quân Diễm nói vậy, trong lòng Tô Ngọc Hành như trút được gánh nặng, nhưng Ngộ Quân Diễm tiếp tục nói: “Thật ra xưa nay, cuộc sống ta muốn chính là rong ruổi biên thùy, lăn lộn sa trường, chinh chiến tứ phương, chỉ cần lên chiến trường, ta lại cảm thấy máu toàn thân sôi trào, sức lực dồi dào. So với làm Thân vương, ta hy vọng có thể như Kim đại tướng quân, hiến dâng cả đời mình cho biên cương, hiến dâng cho chiến trường, đến khi tuổi già sức yếu, cưỡi con ngựa nhanh nhất, cầm đại đao, nhảy vào giữa đại quân của địch, tự tay cắt lấy vài cái đầu, cuối cùng chết trên lưng ngựa, coi như không uổng cuộc đời này.”

Tô Ngọc Hành ảm đạm, nói: “Quân Diễm, ngươi có từng nghĩ tới, bất luận chiến tranh vì mục đích gì, người chịu khổ luôn là dân chúng. Bọn họ vốn có thể làm nông, buôn bán, vốn có thể hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, hòa thuận, cả nhà đoàn viên, nhưng bởi vì chiến tranh, bởi vì nhập ngũ, mà bọn họ phải xa xứ ra trận giết địch, có rất nhiều người sẽ chết trên chiến trường, vĩnh viễn không được trở về cố hương của mình nữa. Giống như… những sĩ tốt chết ở thành Cát Liễu.”

Ngộ Quân Diễm mở to hai mắt không hiểu nhìn Tô Ngọc Hành nói: “Có thể ra sức vì nước, chết trên chiến trường chẳng lẽ không có giá trị hơn so với chết trên giường bệnh hay sao?”

Cách suy nghĩ của Ngộ Quân Diễm khiến Tô Ngọc Hành không còn lời nào phản bác, có lẽ là từ nhỏ đã gặp quá nhiều người bệnh, chứng kiến quá nhiều người chết, nhìn gia quyến người đã khuất khóc thương tâm, Tô Ngọc Hành đã từng hoài nghi, nếu chiến tranh là vì để dân chúng có cơm no áo ấm, quốc thái dân an, nhưng nếu như dân chúng vốn có thể an cư lạc nghiệp, sao phải nhập ngũ xông ra chiến trường? Dù sao mỗi một sĩ tốt chết đi, để lại không phải chỉ là một cỗ thi hài, mà còn cả một gia đình cùng nỗi đau của người thân. Mà những suy nghĩ này, Tô Ngọc Hành không nói với Ngộ Quân Diễm. Y cảm thấy Ngộ Quân Diễm sẽ không coi trọng, giống như y không hiểu tại sao Ngộ Quân Diễm thích chiến trường như vậy. Cởi áo ngoài nằm xuống bên cạnh Ngộ Quân Diễm, nhẹ nhàng ôm gọn hắn vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ đi.”

“Chúng ta không thể ngủ ở đây.” Ngộ Quân Diễm nói, gắng sức ngồi dậy, “Ta phải về phòng mình. Nếu như bị người khác phát hiện ta ở cùng phòng với một đứa trẻ, nói không chừng sẽ đồn đại chuyện gì đó không hay. Mà nếu chuyện đó truyền đến tai tên Hoàng đế đa nghi kia, sợ là lại gây tai hoạ.”

Tô Ngọc Hành nghe xong nhẹ gật đầu, nói: “Ngươi nói có lý, là ta sơ suất. Để ta đưa ngươi về phòng.”
Bình Luận (0)
Comment