Nam Phi

Chương 85

Đến khi Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành trở lại phòng, rửa mặt xong, nằm xuống giường, trên trời đã xuất hiện mảng sáng. Ngủ chưa được bao lâu, đã nghe thấy người dưới ở bên ngoài bẩm báo bên ngoài có mấy quan viên đến chúc mừng Phúc vương. Ngộ Quân Diễm mông lung mở mắt, ngái ngủ đứng dậy, lại bị Tô Ngọc Hành ôm lấy cánh tay, hỏi: “Không đi được không?”

Ngộ Quân Diễm bất lực cười, đáp: “Đương nhiên là không. Ngươi ngủ thêm một lát nữa đi, ngủ thay phần của ta.”

Tô Ngọc Hành cực kỳ không tình nguyện mà buông ra. Nhìn Ngộ Quân Diễm cầm khăn ướt lau mặt, thay quần áo, vẻ mặt lạnh lùng khó gần. Sau khi hắn rời đi, Tô Ngọc Hành cũng không còn tâm trạng nằm ngủ nữa, đứng lên, cầm khăn vải Ngộ Quân Diễm vừa dùng, lau qua loa mấy cái, mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Trong đại sảnh đông như trẩy hội, người đưa trang sức, kẻ tặng đồ cổ, Ngộ Quân Diễm chỉ biểu hiện thản nhiên nói cảm ơn, đối với tất cả quà tặng đều chỉ liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm nữa, khiến mọi người không khỏi suy đoán rốt cuộc là lễ vật gì mới có thể lọt vào mắt Phúc vương.

“Sáng sớm mà ai đã ồn ào bên ngoài thế hả?” Một tiếng quát lớn khiến đám người đang ồn ào trong đại sảnh lập tức im bặt. Tất cả nghiêng đầu nhìn ra, muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào dám to gan lớn mật, không biết quy củ, phép tắc như vậy.

Chỉ thấy Tô Ngọc Hành vừa ngáp, vừa loay hoay chỉnh lại nút áo cài sai, trừng mắt đi vào trong đại sảnh, nhíu mày nói: “Thật ồn ào, quấy rầy mộng đẹp của ta!”

“Đây là…” Đám người nhỏ giọng nghị luận, không biết là ai hô lên một tiếng: “Tham kiến Phúc Vương phi!”

Mọi người mới nhận ra, người trước mắt chẳng phải là tên ngốc được Hoàng thượng tứ hôn, con trai của Viện phán Thái Y viện Tô Tín, Tô Ngọc Hành hay sao?

“Ồ? Sao ở đây lại nhiều người như vậy?” Tô Ngọc Hành gãi đầu hỏi, “Sớm thế này các người không ngủ tụ tập trong này làm gì?”

“Chúng thần muốn chúc mừng Vương gia và Vương phi…”

Một vị quan viên gần nhất đang định giải thích, lại thấy Tô Ngọc Hành dùng ngón tay đẩy từng nút áo ra, trong miệng mơ hồ nói không rõ: “Không được, mệt chết rồi, mệt chết rồi. Ta muốn ngủ một lát, các người đừng làm ồn.”

Thấy bộ ngực trắng noãn của Tô Ngọc Hành phô bày ra trước mắt bao người, chớ nói quan viên đại thần, mà ngay cả Ngộ Quân Diễm cũng sửng sốt. Tuy Phúc vương phi là nam tử, nhưng dù sao cũng là Vương phi được Hoàng thượng ngự tứ, tuyệt đối không thể khinh nhờn. Nếu y thật sự cởi áo mà ngủ trong đại sảnh, đám người ở đây nhìn không được, mà không nhìn… cũng đâu thể nhắm mắt lại. Vì vậy đều vội vàng cáo từ.

Chốc lát, trong đại sảnh chỉ còn lại Ngộ Quân Diễm, Tô Ngọc Hành và vài người dưới. Thị nữ trong phủ đều là tiểu cô nương mười mấy tuổi, thấy Tô Ngọc Hành như vậy, tất cả đều bị dọa cho hết hồn, ngây người nhìn y, không biết làm sao cho phải. Lúc này bà mụ làm việc trong phủ đã nhiều năm được một thị nữ mời tới, thấy Tô Ngọc Hành, vội vàng kêu lên: “Tổ tông của tôi ơi, không được, tuyệt đối không được…”

Vừa nói, vừa giúp Tô Ngọc Hành cài lại nút áo: “Vương phi nương nương, y phục chỉ có thể cởi khi ở trong phòng.”

Tô Ngọc Hành bất mãn la lên: “Nhưng mà ta mệt!”

“Được, được, được, ngài mệt…” Bà mụ dịu giọng dỗ dành, “Nô tỳ đưa ngài về phòng nghỉ ngơi, chúng ta về phòng ngủ.”

“Được.” Tô Ngọc Hành ngoan ngoãn gật đầu, “Bên ngoài ồn ào quá, không cho bọn họ làm ồn nữa!”

“Được, được, được, không cho bọn họ làm ồn, nói bọn họ trở về hết. Như vậy mới có thể ngủ ngon giấc, có đúng không?”

“Ừ! Đúng!”

Tô Ngọc Hành thỏa mãn theo bà mụ trở về phòng. Trong đại sảnh, Ngộ Quân Diễm nhìn hai thị nữ vẫn chẳng mảy may nhúc nhích, ho nhẹ một tiếng, nói: “Các ngươi không có việc để làm sao?”

Một câu như giải thần chú đóng băng cho họ, đám thị nữ vội cúi đầu, tiếp tục công việc của mình. Ngộ Quân Diễm thấy quan viên đều đã đi hết, đứng lên, bước nhanh về phòng mình. Vừa vào cửa, thấy Tô Ngọc Hành đang nằm trên giường, cười với mình: “Quân Diễm, tới đây ngủ đi.”

Ngộ Quân Diễm hừ một tiếng: “Ngươi lại dám cởi đồ ở đó.”

“Hì hì.” Tô Ngọc Hành nhún vai cười nói, “Chẳng qua chỉ là chuyện da mặt thôi mà, rơi xuống cũng không sao, huống chi ta vốn chỉ là tên ngốc.”

Ngộ Quân Diễm bị y chọc cười: “Da mặt của ái phi thật có thể nói là kiếm đâm không thủng, lửa đốt không cháy. Nếu có thể dùng da mặt của ngươi làm áo giáp, nhất định là đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.”

“Ha ha, Vương gia quá khen, thần đảm đương không nổi.” Tô Ngọc Hành dịch người vào trong, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Ngộ Quân Diễm đi tới, nằm xuống bên cạnh y. Cơ thể Tô Ngọc Hành rất ấm, khiến hắn không kìm lòng được mà cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại, lúc mê lúc tỉnh.

“Để tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đi Phúc Châu.” Ngộ Quân Diễm mơ mơ màng màng nói, “Đến đó sẽ liên lạc với đại ca, thương thảo bước tiếp theo nên làm thế nào.”

“Ngươi đó…” Tô Ngọc Hành nhẹ véo mũi Ngộ Quân Diễm, cười nói, “Nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Ngươi ngủ một lát đi, ta đi thăm Điềm Mộng.”

“Ta đi cùng ngươi.” Ngộ Quân Diễm hiển nhiên không muốn để lỡ cơ hội nhìn con gái, vội vàng đứng dậy.

Tô Ngọc Hành thấy dáng vẻ sốt sắng của hắn, không khỏi cười nói: “Quân Diễm, ngươi càng lúc càng ra dáng một hiền thê lương mẫu rồi.”

“Nói nhảm! Ngươi mới là hiền thê lương mẫu!” Ngộ Quân Diễm tỏ vẻ tức giận phản bác, “Đừng quên, ngươi là của ta Vương phi, nói cách khác, ngươi mới là vợ của ta.”

“Được rồi, được rồi, ngươi nói rất đúng.” Tô Ngọc Hành vuốt tóc Ngộ Quân Diễm, như dỗ trẻ nhỏ nói, “Ta là hiền thê lương mẫu, ngươi hài lòng chưa?”

Ngộ Quân Diễm trừng mắt nhìn y. Hai người vụng trộm đi đến gian phòng của con gái, thấy bảo mẫu đang cho con bú sữa, liền đứng bên ngoài chờ. Bọn họ nói với bảo mẫu phải chăm sóc đứa nhỏ cẩn thận, cũng không nói lai lịch của nó. Ngộ Quân Diễm không muốn bảo mẫu nhận ra hắn rất quan tâm đến đứa bé, để tránh rước lấy hoài nghi. Đợi đến khi bảo mẫu cho con gái ăn no, đặt xuống nôi, đung đưa mấy cái rồi rời đi, lúc này hai người mới rón rén đi vào.

Điềm Mộng vừa ăn no, đang nằm ở trong nôi vui vẻ hoa chân múa tay, muốn dùng tay túm lấy chân mình, dáng vẻ đáng yêu khiến Ngộ Quân Diễm cảm thấy trái tim như bị hòa tan. Đi tới, bế con gái từ trong nôi lên, vẻ mặt đầy dịu dàng nói: “Điềm Mộng ngoan, cười một cái cho phụ vương nhìn nào.”

Ngộ Quân Diễm nhìn con gái mới sinh non mềm, mỗi tấc da như có thể nặn ra trước, chợt cảm thấy những đau đớn khi sinh con ra đều không là gì cả, đều rất đáng giá. Nhưng trong lúc hắn hạnh phúc bế Điềm Mộng lắc trái lắc phải, Điềm Mộng đột nhiên phun ra một ngụm sữa, bắn lên người Ngộ Quân Diễm. Ngộ Quân Diễm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Điềm Mộng đã há miệng khóc oa oa.

“Chuyện này là sao? Ta làm con bị thương à?” Ngộ Quân Diễm không biết làm sao cho phải, “Điềm Mộng ngoan, không khóc, không khóc…”

Tô Ngọc Hành mặc dù từng đọc ở trong sách y về hiện tượng này, biết việc nôn trớ thường xuyên xảy ra với những đứa trẻ mới sinh, nhưng cũng không biết nên xử lý thế nào, trong lúc nhất thời không đưa ra được ý kiến gì. Cùng với tiếng con nhỏ khóc, tiếng bước chân nhỏ vụn của bảo mẫu cũng từ xa truyền tới. Ngộ Quân Diễm vội vàng đặt Điềm Mộng xuống nôi, cùng Tô Ngọc Hành nhảy lên xà nhà.

“Đến đây, đến đây.” Bảo mẫu vừa nói vừa nhanh chân chạy tới, “Đang yên đang lành sao lại khóc? Ta xem nào… Sao lại nôn ra thế này? Được rồi, được rồi… Không khóc, không khóc…”

Bảo mẫu dỗ dành hồi lâu, Điềm Mộng mới dần dần nín khóc, mút ngón tay mà ngủ. Bảo mẫu lau mặt và người cho con bé, thay vải bông quấn người mới, cầm vải bẩn nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Sau khi bảo mẫu rời đi, Ngộ Quân Diễm và Tô Ngọc Hành mới nhảy xuống, tới bên nôi Điềm Mộng. Lúc này Ngộ Quân Diễm lại không dám đụng vào con gái, chỉ đứng ở xa nhìn, trên mặt hiện nụ cười vui vẻ ngốc nghếch.

“Ngươi xem, con gái của chúng ta xinh đẹp biết bao.” Hai mắt Tô Ngọc Hành cong lên như trăng tháng hai, “Xinh đẹp như ngươi vậy.”

Ngộ Quân Diễm cười nhạo: “Ngươi nhìn thế nào mà nói xinh đẹp? Con mới sinh được bao lâu, mà trên người đã đầy nếp nhăn rồi, hơn nữa ngươi thấy mắt ta nhỏ như vậy sao?”

“Cái kia không gọi là nếp nhăn.” Tô Ngọc Hành sửa lời, “Trẻ nhỏ mới sinh đều thế này, lớn lên chút nữa sẽ nảy nở, không còn ngấn nữa. Hơn nữa, ngươi nhìn xem, mắt con so với lúc mới sinh đã tròn xoe, long lanh hơn, đây đều là chậm rãi nảy nở.”

“Nảy nở?” Ngộ Quân Diễm cười càng thêm vui vẻ, “Ngươi xem Điềm Mộng như trái cây hay hoa cỏ? Còn nói nảy nở?”

“Đương nhiên là sẽ như vậy.” Tô Ngọc Hành thành thật, “Không tin ngươi đi hỏi mẹ của ngươi xem, lúc người mới sinh có phải toàn thân đều là ngấn, mặt sưng phù, mắt húp lên giống như không mở mắt.”

“Lúc ta mới được sinh ra…” Ánh mắt Ngộ Quân Diễm ảm đảm, “Chỉ sợ là vô cùng khó coi, nếu không cha mẹ ruột sao lại bỏ rơi ta.”

Tô Ngọc Hành biết mình lỡ lời, xúc động trước chuyện thương tâm của Ngộ Quân Diễm, vội an ủi: “Ta nghĩ bọn họ chắc hẳn là có nỗi khó xử, nếu không sao có thể cam lòng bỏ rơi thân sinh cốt nhục của mình? Nhìn bây giờ ngươi xinh đẹp như vậy, hẳn lúc mới sinh cũng đẹp vô cùng!”

Nghe lời nịnh nọt của Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm khẽ mỉm cười, khom người, nhẹ hôn lên trán Điềm Mộng một cái, xoay người ra khỏi phòng: “Ngọc Hành, ngươi theo ta ra ngoài một chuyến.”
Bình Luận (0)
Comment