Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 133

Mặt Lệ Phần tối sầm lại.

Nhìn xem Sở Trần vừa nói cái gì đi!!

Hai câu ngắn ngủi mà lại bao hàm ba loại... kia.

Đúng là...

Một ngày không gây sự thì toàn thân ngứa ngáy đúng không? Chủ yếu là trông Sở Trần còn rất thuần thục!

Lệ Phần không khỏi nhìn lên cái tai mèo trên đầu Sở Trần.

Loại máy truyền cảm này cũng xem như công nghệ cao, là mặt hàng mới nghiên cứu phát minh. Tai thú phỏng thực có thể căn cứ vào tâm tình người sử dụng mà làm ra phản ứng tương đối. Ví như bây giờ lỗ tai trên đỉnh đầu Sở Trần đang nhích tới nhích lui, cái đuôi cũng nhẹ nhàng lay động. Không rõ Sở Trần đang có ý xấu gì.

Chóp đuôi của cậu thỉnh thoảng quệt tới phía Lệ Phần, làm mắt anh không tự chủ được đuổi theo.

"Không chọn được à?"

Sở Trần hỏi.

Lệ Phần nghe cậu hỏi thì vô thức nhớ lại ba lựa chọn Sở Trần vừa nói, trong đầu không tự chủ được mà nhớ tới lần kia...

Không khí xung quanh dần trở nên khô nóng.

Lệ Phần quay đầu đi, nâng tay kéo giãn cổ áo.

Ánh mắt Sở Trần thoáng tối xuống.

Cậu tiến tới, hôn lên yết hầu đang lăn lộn của Lệ Phần.

Lệ Phần không đẩy cậu ra.

Cơ thể hai người gần như dán chặt, Sở Trần thấy Lệ Phần không nhúc nhích chút nào thì nhỏ giọng nói: "Nhiên Nhiên, ngày mai phi thuyền chạm đất rồi, giám thị nơi phục binh dịch rất nghiêm, trong thời gian ngắn chắc chắn em không gặp được anh, dù có gặp cũng không có nhiều thời gian ở chung. Em muốn trước khi đó cùng anh..."

Sở Trần không nói cho hết lời, nhưng ai cũng biết là có ý gì.

Hai mắt Sở Trần sũng nước, chóp đuôi ngoắc lấy ống quần Lệ Phần.

Tim Lệ Phần nhất thời rối loạn, anh chật vật lui lại nừa bước.

Từ trước tới nay, Quân đoàn trường đại danh đỉnh đỉnh của Quân đoàn Phần Diệm, nhân vật cấp bậc đại thần sức mạnh tinh thần 3S nào có bị người từng bước ép sát đến loại tình trạng này?

Cũng chỉ có Sở Trần...

Chỉ có Sở Trần mới làm được.

Ánh mắt Lệ Phần dời tới cần cổ trắng nõn của Sở Trần, thầm nghĩ, dù sao hai người cũng là quan hệ vợ chồng, đều lúc này rồi, còn nín nhịn thì cũng không thể nào nói nổi.

Lệ Nhiên không từ chối Sở Trần nữa.

Trước kia Lệ Nhiên với Sở Trần rất hài hòa trong phương diện này, vậy nên quan hệ cũng rất tốt.

Mà lên tới phi thuyền, mình đã từ chối Sở Trần vài lần rồi, hôm nay lại là ngày đặc biệt như vậy.

Mình cũng chỉ có thể sắm vai Lệ Nhiên thôi, không phải sao?

Lệ Phần nghĩ thầm như vậy, cảm giác tảng đá lớn đặt trong cuối cùng cũng có thể dịch đi. Anh hơi thở hắt ra, hơi thở dồn dập không ít, lệ khí trong mắt dần tiêu tán, toàn bộ chuyển hóa thành dụ.c vọng vô tận.

Lần đầu tiên anh chủ động cúi đầu, ngậm lấy môi Sở Trần.

Có lẽ là nhớ lại lần trước, động tác của Lệ Phần có hơi cấp bách.

Môi lưỡi quấn lấy nhau tựa như muốn cắn nuốt đối phương không dư lại chút gi.

Ngay cả Sở Trần cũng chỉ có thể bị buộc ngửa đầu, bị hôn đến mức phải lùi về sau liên tục.

Bàn tay to lớn của Lệ Phần nắm đầu vai hơi gầy yếu của Sở Trần, thành công đẩy người ngã lên giường.

Sở Trần không khỏi kêu một tiếng đau đớn.

Mông cậu còn đang cắm đuôi phỏng thực, nằm trên giường không thoải mái chút nào, bị cộm đến thịt. Cậu vừa chống tay định đứng dậy muốn gỡ đuôi xuống trước thì đã bị bàn tay to của Lệ Phần chụp lại.

Sở Trần ngẩn ra: "Từ từ... chờ em đã..."

Nhưng Lệ Phần không chờ được.

...

Sở Trần biết có vài người nín nhịn quá lâu sẽ dẫn tới bi.ến thái.

Nhưng không ngờ Lệ Phần sẽ biế.n thái đến mức này.

Cuối cùng Sở Trần thật sự không chịu nổi, đầu óc cũng mơ màng không rõ. Một tay nắm chặt cánh tay Lệ Phần, miệng nhỏ điên cuồng hô hấp, âm thanh khó nhịn hô: "Anh trai."

Giây sau đó, cuồng phong mưa rào dừng lại.

Trán Sở Trần tràn đầy mồ hôi, ý thức được mình vừa gọi gì nhưng cũng không lo lắng, nâng tay khoát lên trán bình phục một chút rồi mới giương mắt, sau đó bắt gặp Lệ Phần u ám không rõ nhìn mình.

Sở Trần chớp mắt.

Lệ Phần giật giật người, tìm một tư thế thoải mái, khàn giọng hỏi: "Em gọi anh là gì?"

"Anh trai."

Thật ra kỹ thuật của Lệ Phần không tốt chút nào, chỉ biết cắm bừa cắm bãi thôi. Sở Trần vừa bắt đầu thoải mái đối phương đã dừng lại, cậu đương nhiên khó chịu, đôi mắt ướt sũng nhìn chằm chằm Lệ Phần, chủ động ôm lấy cổ anh làm nũng: "Anh không cảm thấy gọi như thế rất kí.ch thích à?"

Lệ Phần vẫn không nhúc nhích.

Anh ở trên, từ trên cao nhìn xuống Sở Trần.

Là như vậy sao...

Nhịp tim kịch liệt của Lệ Phần dần bình phục trở lại.

Đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.

Đúng, chính là như vậy.

Không phải nguyên nhân gì khác.

Sở Trần trơ mắt nhìn Lệ Phần nhổ đầu đà điểu của mình dưới nền đất ra, cảnh giác nhìn mình, sau khi đánh giá hồi lâu lại nhét đầu xuống đất thì dở khóc dở cười.

Sao lại ngây ngốc thế chứ...

Sở Trần vươn tay nhẹ nhàng vỗ đầu Lệ Phần.

Chờ tắm rửa xong, hai người nằm trên giường, Lệ Phần vòng tay ôm Sở Trần, khoát tay lên lưng người trong lòng.

Anh vẫn luôn không ngủ, tựa như có tâm sự.

Sở Trần tìm tư thế thoải mái, cảm giác có hơi buồn ngủ, tựa đầu vào lòng ngực Lệ Phần, lắng nghe tiếng tim đập của anh, nhỏ giọng hỏi: "Anh không thích em gọi anh là anh trai à?"

Lệ Phần: "... Cũng không phải."

Có lẽ bản thân Sở Trần không biết, mỗi lần cậu gọi "anh trai" đều ngọt ngào vô cùng.

Ngọt đến phát ngấy.

Mỗi lần Lệ Phần nghe xong đều cảm thấy lỗ chân lông khắp tứ chi bách hải đều giãn ra. Vô thức muốn tàn nhẫn một chút, lại hung hăng thêm chút nữa, làm cho Sở Trần một câu cũng không nói nên lời.

Sao anh có thể không thích chứ?

"Em cũng nghĩ vậy."

Sở Trần gật đầu, khẽ ngáp một cái: "Dù sao lần đầu gặp mặt anh đã nằng nặc bắt em gọi là anh trai mà. Nhưng Nhiên Nhiên nói với em, không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh anh lớn hơn anh ấy. Anh chỉ là muốn chiếm hời miệng với bọn em thôi."

Lệ Phần: "?"

Lệ Phần thoáng cái ngây ngốc.

Anh bị lời nói không chút để ý của Sở Trần dọa cho căng thẳng.

Vài giây sau, Lệ Phần vẫn không phản ứng lại đây, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Sở Trần: "Em đang nói cái gì thế?"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Sở Trần giương mắt nhìn Lệ Phần cúi đầu nhìn mình chăm chú, chậm rãi ghé tới hôn lên một nốt ruồi nhỏ trên cổ Lệ Phần, chỉ vào nơi đó, bụng ngón tay nghiền nhẹ: "Anh em song sinh cũng không đến mức nốt ruồi cũng giống hệt nhau chứ? Chỗ này, chỗ này, còn chỗ này nữa... Vị trí mấy nốt ruồi này đều giống nhau hết."

Dứt lời, cậu như lưu manh đụng vào phần dưới Lệ Phần, mắt chứa ý cười: "Đương nhiên, cả nơi này cũng giống nhau."

Lệ Phần: "..."

???

!!!!!

Cái... cái gì?

"Em... Anh..."

Lệ Phần nói năng lộn xộn.

Hai mắt anh trừng lớn, hơi ngửa đầu về sau, cách xa người trong lồ.ng ngực một chút, khiếp sợ nhìn cậu.

Sở Trần...

Sở Trần biết từ lâu rồi?

... Cũng phải.

Lần trước Sở Trần cũng bất chợt gọi "anh trai" lúc anh sắm vai Lệ Nhiên, sợ tới mức anh suýt cho rằng mình lộ tẩy rồi. Sau đó lại bị Sở Trần đè xuống không nhắc lại.

Khi đó Lệ Phần đã loáng thoáng đoán được, có lẽ thân phận đã bại lộ rồi. Nhưng anh không muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn dùng thân phận anh trai và em dâu tiếp tục sống với nhau... nghĩ đến đây, hành vi trốn tránh này của anh đúng là rất giống Lệ Nhiên.

Vậy...

Vậy những chuyện anh làm trước kia...

Lệ Phần càng nghĩ càng cảm thấy phát hoảng.

Anh gian nan hỏi: "Phát hiện ra từ khi nào?"

Sở Trần: "Ngay lần đầu tiên gặp mặt, khi anh nói anh là anh trai."

Lệ Phần: "..."

Mặt Lệ Phần đỏ bừng bừng.

Nếu cảm xúc thẹn có thể thể hiện ra thực chất, phỏng chừng lúc này đã lan ra ngoài phòng, che kín phi thuyền rồi.

"Thế... Sao em không vạch trần anh?" Lệ Phần lại hỏi.

"Anh lừa em trước mà. Tuy em có thể hiểu khi đó anh sợ bại lộ thân phận, nhưng về sau anh cũng không nói. Anh đã không nói, em cần gì vạch trần chứ?" Sở Trần cười hì hì: "Huống chi anh đáng yêu như vậy cơ mà, mỗi lần em thấy anh giật mình nhưng lại không thể không đè nén thì cực kỳ muốn hôn anh."

Lệ Phần á khẩu không trả lời được.

Sở Trần nghịch quá rồi đấy.

Nhưng nói không sai.

Lúc trước khi Lệ Phần tiếp quản quyền khống chế thân thể, Sở Trần vừa gả cho Lệ Nhiên muốn thân cận với anh như bình thường lại bị anh quở trách một trận. Chính anh cũng nhớ rõ vẻ châm chọc và đề phòng của mình khi đó.

Là anh nói mình là anh trai trước.

Là anh bảo Sở Trần không được tới gần trước.

Cho dù là Sở Trần thật sự phát hiện thân phận thật sự của anh và Lệ Nhiên thì cũng không có nghĩa vụ thẳng thắn, bởi vì là anh làm thương tổn cậu trước, từ chối cậu trước, về sau lại bởi vì vấn đề thân phận mà lật lọng...

Lệ Phần thật sự không có tư cách trách cứ Sở Trần.

Anh nghĩ đến cái gì, vội vàng hỏi: "Lần nào em cũng phân biệt được bọn anh à?"

Sở Trần chớp chớp mắt không đáp, ghé tới hôn lên khóe môi Lệ Phần: "Cục cưng, ngủ đi."

Lệ Phần: "..."

Tim Lệ Phần lập tức lạnh xuống.

Anh đã hiểu ý tứ của Sở Trần.

Đúng là lần nào cũng phân rõ ràng.

Thế nên ở trên giường hôm đó...

Rồi cả mấy lần anh đấu võ mồm với cậu, rồi hôn cậu nữa.

Toàn bộ đều...

Lệ Phần im thin thít, cả người từ từ cuộn lại như con tôm. May là bây giờ đắp chăn rồi, không nhìn thấy bên trong, bằng không Sở Trần sẽ phát hiện cả người Lệ Phần đều đỏ rực.

Quá thẹn.

Lúc trước anh có nói tuyệt đối sẽ không chạm vào Sở Trần, lần này lại tự mình tìm lý do chạm vào người ta.

... Tuy rằng cậu thơm thật.

Lệ Phần càng nghĩ càng cảm thấy đỉnh đầu bốc khói.

Vốn dĩ Sở Trần hơi buồn ngủ, giờ lại thấy biểu cảm Lệ Phần biến hóa không ngừng thì cũng dần qua giấc, nhớ lại từng chuyện từng chuyện phát sinh trước đây với Lệ Phần, hai mắt không khỏi cong lên. Cậu sợ Lệ Phần giận nên cố ý vùi đầu vào ngực anh, ban đầu còn nhịn được, sau đó hai vai rung lên bần bật vì nín cười, cuối cùng không chịu nổi nữa, cười phá lên.

Lệ Phần: "..."

Lệ Phần thẹn quá hóa giận, bối rối cuốn Sở Trần vào chăn lần nữa. Lần này nói thế nào cũng không lôi Sở Trần ra.

Ngày hôm sau, Sở Trần đạp chăn, cảm thấy phía dưới hơi khó chịu, nhưng ít ra không đau quá. Cậu lật người, xoa cái cổ hơi đau nhức của mình. Lúc rời giường mới phát hiện Lệ Phần đã đi rồi.

Nhưng lần này khác với khi trước.

Sở Trần nhìn nửa không gian trống rỗng bên kia, nhướng mày.

Có con đà điểu cuốn gói chạy trốn thâu đêm rồi.

Chậc.
Bình Luận (0)
Comment