Nam Phụ Độc Ác Gả Cho Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật

Chương 134

Văn Gia Ngọc nâng tay, ký tên lên màn hình điện tử, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Cậu ta hoàn thành đăng ký, tắm rửa, thay quần áo tù nhân mới, sau đó thấp thỏm theo sát sau lưng cảnh ngục, đi về phía sâu trong hành lang thật dài.

Hành lang tối tăm ẩm ướt, cách một đoạn thật xa mới có một ngọn đèn, Văn Gia Ngọc nhìn lên mặt tường bên cạnh, thấy được vết nước thấm tường, góc tường dơ bẩn vô cùng.

Nhìn thế nào cũng thấy không sạch sẽ.

Dù gì Văn Gia Ngọc cũng là nhân viên nghiên cứu khoa học, quen ở những nơi sáng sủa sạch sẽ rồi, cho dù điều kiện trước đây không tốt chăng nữa, hoàn cảnh xung quanh cũng là sạch sẽ. Giờ nhìn thấy hoàn cảnh như vậy khiến cậu ta vô thức cau mày.

Văn Gia Ngọc gần như là co rúm người đi đường, tránh tiếp xúc với xung quanh.

Cảnh ngục quay đầu lại liếc cậu ta một cái, hừ một tiếng.

Văn Gia Ngọc chỉ có thể làm như không nghe thấy.

Nơi này là một nhà tù ở một tinh cầu khác, đối lập với Vọng Thành.

Quanh năm không thấy ánh mặt trời.

... Thời gian trước đó, tài liệu nghiên cứu về việc tăng cường sức mạnh tinh thần mà Văn Gia Ngọc trình lên cuối cùng cũng giám định xong, cũng phát xuống dưới. Cũng nhờ vậy mà sự cố nghiên cứu khoa học của Văn Gia Ngọc lần này có thể xử nhẹ.

Nhưng dù là xử nhẹ cũng phải chịu ít nhất 50 năm ngục tù.

Năm mươi năm trở ra, Văn Gia Ngọc đã hoàn toàn phế rồi.

Lúc ấy cậu ta cầu xin rất nhiều người, nhưng người có năng lực mà cậu ta quen hầu như đều là người của viện nghiên cứu khoa học H-310. Mà quản lý cấp cao của viện nghiên cứu khoa học đã rất bất mãn với cậu ta từ lần cậu ta tố cáo thầy hướng dẫn lần đó.

Cuối cùng, vẫn là một giáo sư già thấy Văn Gia Ngọc thật sự đáng thương mới vươn tay giúp đỡ, xin cho cậu ta được làm trợ lý nghiên cứu dự án tăng cường sức mạnh tinh thần.

Sau khi tiến vào ngục giam, mỗi tuần Văn Gia Ngọc đều được ra ngoài một lần, đến phòng thí nghiệm nghiên cứu, tranh thủ lập công thoát khỏi cảnh tù đày.

Đường hành lang rất dài, nối thẳng hướng ngầm.

Càng đi xuống, xung quanh càng lạnh.

Văn Gia Ngọc càng đi tóc gáy càng dựng thẳng đứng. Cậu ta hà hơi ra một ngụm khói trắng, nâng tay chà sát da gà trên cánh tay mình.

Rất nhanh sau đó, xung quanh không còn chỉ có tiếng bước chân lẹp xẹp của cậu ta và cai ngục nữa, mà vang lên tiếng tranh cãi ồn ào.

Vừa rẽ một đường, trước mặt rộng mở trong sáng.

Ở giữa là một con đường rộng khoảng ba, bốn mét, hai bên là xà lim.

Cai ngục và Văn Gia Ngọc vừa xuất hiện, nhà tù lặng đi một thoáng, toàn bộ tù nhân đều ghé vào song sắt nhìn ra.

Văn Gia Ngọc dáng người gầy yếu, da mềm thịt non, tuy so với Sở Trần thì hơi bình thường, nhưng so với đa số người thì rất thanh tú. Đặc biệt là đôi mắt to linh động kia đang trợn thật lớn, tựa nai con vào nhầm ổ sói vậy.

Tiếng huýt sáo vang vọng một mảnh.

"Là một cậu em xinh trai."

"Ha ha ha, có hàng tốt đến. Cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một phen rồi!"

Ngôn ngữ thô bỉ trắng trợn.

Văn Gia Ngọc cau chặt mày.

Xem ra hoàn cảnh nơi này còn loạn hơn cậu ta nghĩ.

Lòng cậu ta hơi hoảng, ánh mắt rà tới quét lui, tránh né mấy cánh tay to gan vươn tới. Cai ngục kia có người thân dùng thuốc ức chế của Văn Gia Ngọc mà chết, cho nên chán ghét Văn Gia Ngọc cực kỳ, hoàn toàn làm lơ tình huống của cậu ta.

Quần áo Văn Gia Ngọc bị người ta kéo rách, thoạt nhìn rất nhếch nhác. Cuối cùng, cậu ta và cai ngục dừng lại trước cửa một gian xà lim.

"Ố ồ... có trò hay để xem rồi. Đúng là một đóa hoa sen nhỏ đáng yêu nha."

"Bị phân đến chỗ Diêm Vương à?"

"Chứ sao nữa."

"Người nhà Lão Vương chết vì dùng thuốc ức chế đấy. Mày nói lão sẽ tốt với Văn Gia Ngọc chứ?"

"Thảm quá rồi."

"Không biết Diêm Vương có chơi không. Nếu không chơi thì... khà khà khà."

Diêm Vương?

Danh hiệu này nghe rất hung dữ.

Văn Gia Ngọc run rẩy trong lòng, trực giác cảm thấy không thể sống thoải mái ở nơi này được. Cậu ta theo bản năng muốn cầu xin cai ngục đổi chỗ cho mình, nhưng lại cảm thấy cai ngục cố ý, vậy nên cậu ta có mở miệng cũng là tự rước lấy nhục thôi.

Quả nhiên, cai ngục vươn tay túm tóc Văn Gia Ngọc, thô bạo ném cậu ta vào phòng: "Ngoan ngoãn đợi ở đây cho tao!"

Da đầu Văn Gia Ngọc rất đau, nước mắt lưng tròng.

Từ ngày xuyên tới thế giới này, bởi vì biết nội dung nguyên tác, có thể dự phán tương lai nên Văn Gia Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ sống không tốt. Sau đó chất thuốc gặp chuyện không hay, nói đã chết rất nhiều người, đáy lòng Văn Gia Ngọc cũng không có cảm giác chân thực gì. Mãi tới ngày tòa thẩm vấn, vô số người nhà bệnh nhân bạo loạn tinh thần đều tiến vào cửa pháp viện.

Vô số người khóc lóc chửi rủa cậu ta, muốn làm tổn thương cậu ta, hoàn cảnh hỗn loạn như vậy mới đánh tỉnh Văn Gia Ngọc.

Sở Trần nói đúng, con người luôn phải trả giá đắt cho những gì mình đã gây ra.

Nếu cậu ta xuyên qua đây, vậy nơi này chính là thế giới thực. Cậu ta không thể làm chuyện xấu rồi lại mưu toan trốn tránh được.

Mấy ngày nay Văn Gia Ngọc trằn trọc không yên, nhưng tình huống trước mắt cũng quá khó khăn...

Văn Gia Ngọc sợ hãi vô cùng, lui trong góc nhỏ nhìn bóng đen giấu trong bóng tối cách đó không xa. Thậm chí không dám trải giường.

Lát sau, bóng đen đứng dậy.

Văn Gia Ngọc lạnh run.

"Lại đây."

Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên.

Văn Gia Ngọc ngẩn ra.

... Sư Hạo Ngôn?

Văn Gia Ngọc theo bản năng đứng dậy.

Cậu ta chậm rãi đi qua, thăm dò một phen, phát hiện người trong góc đúng là Sư Hạo Ngôn!

Phiên tòa của Sư Hạo Ngôn mở trước Văn Gia Ngọc tới hai tháng, cũng tiến vào ngục giam này trước hai tháng. Văn Gia Ngọc còn tưởng rằng sau này hai người sẽ không gặp lại nữa...

Hơn nữa vì sao đám tù nhân đều gọi Sư Hạo Ngôn là Diêm Vương?

Đáy lòng Văn Gia Ngọc có chút nghi hoặc, lẩy bẩy đi qua, tựa như ở trong lồng chim lúc trước, nhỏ giọng gọi: "Anh Hạo Ngôn."

Sư Hạo Ngôn đi ra từ chỗ tối.

Văn Gia Ngọc nhìn thấy anh ta thì lắp bắp kinh hãi.

Gần hai tháng không gặp, Sư Hạo Ngôn thoạt nhìn càng thêm cường tráng hơn trước, nhưng trên người lại tràn đầy vết thương, thương mới thương cũ chồng cùng một chỗ, da thịt gần như không có chỗ lành lặn.

Đặc biệt là chỗ cánh tay anh ta trực tiếp bị vạch ra, lộ từng đường nối chằng chịt bên trong, hiệu quả đánh sâu vào thị giác rất mạnh.

Tuy cánh tay của Sư Hạo Ngôn là nối, nhưng vì để người bệnh cảm nhận càng thêm chân thật nên mọi thần kinh cảm giác đều được nối liền. Vậy nên cánh tay bị thương, Sư Hạo Ngôn cũng sẽ đau.

Sư Hạo Ngôn thấy dáng vẻ không nói nên lời của Văn Gia Ngọc thì cười khẽ.

"Biết vì sao vừa tới đã cùng một gian với tôi không?"

"... Không biết."

"Ha ha."

Sư Hạo Ngôn nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng khoác lên vai Văn Gia Ngọc. Nhưng cánh tay này lại nặng vô cùng, nặng đến Văn Gia Ngọc gần như không thở nổi.

Anh ta tiến đến bên tai Văn Gia Ngọc, thản nhiên nói: "Tôi gánh hết tội danh của cậu lên người mình cũng không phải giúp không. Giờ cuối cùng cũng để tôi bắt được cậu rồi, mấy thập niên kế tiếp cậu chỉ có thể ở bên tôi thôi, không thể trốn thoát được nữa đâu."

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Văn Gia Ngọc, Sư Hạo Ngôn cố định tầm mắt cậu ta lại, hôn thật mạnh xuống.

Anh ta mơ hồ nói: "Cậu đúng là... sinh ra để đày đọa tôi mà."

...

Thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ mang theo thuộc hạ của mình biến mất trong vòng một đêm, mọi người trên phi thuyền cuối cùng cũng không cần cẩn thận đề phòng sinh hoạt nữa, lập tức vui phát khóc, buổi tối còn mở tiệc liên hoan.

Rất nhiều sinh viên đều lên biểu diễn.

Sở Trần ngồi dưới sân không, được vây quanh như anh hùng, đủ các loại biểu diễn, làm cho cậu dở khóc dở cười.

Cậu cố ý quay đoạn này lại, gửi cho đà điểu.

Đáng tiếc đà điểu không phản hồi.

Hôm sau, phi thuyền hạ cánh xuống một tinh cầu tiền tuyến do Vọng Thành phụ trách.

Các sinh viên theo thầy cô dẫn đội xuống phi thuyền, đứng tại cầu thang, liếc mắt nhìn nơi đóng quân đơn sơ cách khá xa, không khỏi khe khẽ nói nhỏ.

"Trời ạ, chỗ này rách nát thế?"

"Tôi cảm thấy khu ổ chuột Vọng Thành còn khá hơn nơi này. Đấy là chưa kể Vọng Thành so với Đế Đô chẳng qua là một vùng nhỏ nông thôn thôi đấy..."

Nhưng những ai tới đây đều biết, mục đích bọn họ ở nơi này không phải để hưởng thụ.

Thế nên cũng chỉ làu bàu hai câu thôi.

Chờ sau khi chỉnh hợp đội ngũ, điểm danh, đánh số, phân phối ký túc xá xong, một ngày lặng yên mà qua. Bảy giờ tối lại mở một đại hội động viên.

Người trên bục nói chuyện là các vị lãnh đạo cùng với huấn luyện viên sắp dẫn dắt mọi người huấn luyện và làm nhiệm vụ.

Sở Trần không cảm thấy hứng thú với những nội dung khích lệ lòng người gì đó, nghe mà buồn ngủ. Mãi tới khi Văn Hướng Dương và Vương Vũ đều thét lên một tiếng, sau đó cả hội đường đều điên cuồng hét ầm lên.

Hai tai Sở Trần bị chấn động đến mức ong ong cả lên.

Cậu sửng sốt ngẩng đầu, phát hiện người đứng trên bục là Quý Thịnh.

Quý Thịnh mặc quân trang màu trắng, diện mạo hiên ngang.

Ánh mắt lãnh đạm cùng chiếc cằm hơi nâng khiến anh ta có vẻ ngạo mạn cự người ngàn dặm.

Văn Hướng Dương bắt lấy cánh tay Sở Trần, kích động nói: "Không ngờ lại là Quân đoàn trưởng liên minh tới! Người thực! Chính chủ!"

Vương Vũ cũng rất kích động, ở bên cạnh nói: "Tôi nghe nói Đoàn trưởng Quý chỉ xuất hiện tại đại hội động viên vài tinh cầu thôi. Tinh cầu được lựa chọn đều có những người trời chọn đấy. Chúng ta may thật!"

Sở Trần nháy mắt mấy cái, lơ đãng đối diện với người trên bục.

Quý Thịnh vẫn chưa lộ ra gì khác thường, chậm rãi nói chuyện.

Anh ta không nói nhiều, sau vài câu ít ỏi đã xuống bục, trước khi xuống mới hơi gật đầu về phía Sở Trần.

Văn Hướng Dương chớp mắt mấy cái: "Sao tôi cảm thấy như đoàn trưởng gật đầu với mình nhỉ?"

Vương Vũ trợn trắng mắt: "Thôi đi ông, bên này nhiều người như thế, mấy hàng sinh viên nữ đằng trước xinh đẹp như hoa kia kìa, không chừng Đoàn trưởng Quý nhìn các cô ấy đấy."

Sở Trần cười khúc khích ra tiếng.

Sau khi Quý Thịnh xuống bục, lại có một người đi lên.

Người kia cao lớn vô cùng, khí thế không hề thua kém Quý Thịnh, ngẩng đầu lên là gương mặt tuấn mỹ vô song, đặc biệt đôi mắt sắc bén kia, chỉ cần quét qua chỗ nào đều khiến học sinh nhìn vào vô thức cúi gục đầu.

Đồng tử của anh ta màu đỏ sậm, môi mỏng thoáng mím lại, không giận tự uy.

Chờ hiện trường im lặng đến một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, anh mới thản nhiên nói: "Tôi là tổng huấn luyện viên của mọi người."

Giọng anh ta lạnh như băng, tuy là một câu giới thiệu vô cùng bình thường mà nghe cứ như đang răn dạy chúng sinh viên vậy.

Sở Trần vốn đang vụng trộm ngáp, nghe vậy chợt khựng lại, từ từ nuốt ngáp vào trong.

Cậu nháy mắt mấy cái, nâng cằm nhìn chằm chằm người đàn ông trên bục.

Nhìn một hồi, đáy mắt Sở Trần lộ ra ý cười.

Cậu đúng là gả cho đại bảo bối mà.
Bình Luận (0)
Comment