Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 52

Edit: Bonnie

Buổi họp báo của đoàn làm phim là hai giờ chiều.

Bởi vì lúc trước vì Kỷ Yến Tu và Đàm Khanh gặp tai nạn xe cộ, toàn bộ đoàn làm phim "Huyền Vũ" đều là tiêu điểm chú ý của giới truyền thông.

Thế là trong buổi họp báo này cũng có rất nhiều truyền thông không mời mà tới, ở bên trong bên ngoài rướn cổ lên chờ đợi tin tức trực tiếp.

Rất nhanh Đàm Khanh đã vứt chuyện gặp Nhan Kiên Bạch ra sau đầu, vội vội vàng vàng chạy đến hội trường.

Lúc chạy đến, cũng là lúc đoàn làm phim sắp lên sân.

Trợ lý Nguyễn Nguyễn đã lo lắng tìm Đàm Khanh hơn nửa ngày, rốt cuộc thấy hắn đến, vội vàng tiến lên đón: "Sao bây giờ mới đến? Thợ trang điểm vừa vặn ở đây, có cần trang điểm lại không?"

Đàm Khanh không thích mấy mùi kì quái của phấn lót son môi, lập tức nhảy về sau một bước: "Không cần không cần, tui lên sân luôn!"

Lúc này Kỷ Yến Tu cũng đi ra từ một phòng hóa trang khác, chuẩn bị gọi Đàm Khanh cùng lên sân, lúc đẩy cửa ra lại bị Đàm Khanh va vào.

Hắn ta vô ý thức duỗi tay phải đỡ lấy eo Đàm Khanh, ôn nhu cười một tiếng: "Khanh Khanh, cậu và trợ lý ầm ĩ cái gì vậy?"

Tối hôm qua cái eo của Đàm Khanh đã phải chịu ức hiếp, lại gặp phải trắc trở lần nữa, đau đến mức nhe răng trợn mắt, xoay qua chỗ khác, vẻ mặt như đưa đám nói với Kỷ Yến Tu: "Ô, sao anh lại bóp eo tui!"

Kỷ Yến Tu dừng một chút, bỗng chốc cũng không đoán được có phải mình mạnh tay hay không, đành phải nói: "Xin lỗi, làm đau cậu sao?"

Đàm Khanh ôm eo già của mình chật vật đi hai bước, nhếch miệng, "Được rồi, so với Hạ Minh Ngọc, anh đã dịu dànghơn rất nhiều rồi. Tội chết có thể miễn, anh lại mua cho tui hai nhân vật giới hạn được hông?"

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu bị hố vô số lần, đã quen với thủ đoạn của Đàm Khanh, mỉm cười lắc đầu, đi đến bên cạnh Đàm Khanh, cúi người xuống: "Được, sẽ mua cho cậu hết số nhân vật giới hạn mùa này, còn mua hết anh hùng cho cậu, được không?"

Đàm Khanh: "Được được được!"

Đàm Khanh vui sướng đi theo Kỷ Yến Tu.

Để lại Nguyễn Nguyễn với vẻ mặt phức tạp ngồi trong phòng hóa trang thật lâu, lấy điện thoại ra, do dự báo cáo cho Hạ Minh Ngọc toàn bộ hành trình hôm nay của Đàm Khanh.

So với Đàm Khanh gần như không bị thương trong vụ tai nạn, Kỷ Yến Tu bị thương nặng hơn một chút.

Ngoại trừ trầy da và bị thương do va quẹt, còn gãy cả tay trái.

Mặc dù đã dưỡng bệnh nửa tháng ở bệnh viện, nhưng hiển nhiên gãy xương sẽ không dễ dàng khỏi hẳn như thế.

Đàm Khanh đi sau lưng Kỷ Yến Tu, cực kì mất nết chọc chọc tay trái bó thạch cao của hắn ta, hứng thú nói: "Ha ha, cái này chơi rất vui, có chắc không?"

Kỷ Yến Tu quay đầu: "Đương nhiên, nếu không cậu thử đánh một cú xem?"

Đàm Khanh lắc đầu, thành thật nói: "Được rồi được rồi, tui sợ cho anh một cú rồi lại nứt ra, lại đánh anh về bệnh viện mất."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu có mấy phần khó xử muốn nói lại thôi.

Hắn ta nhìn Đàm Khanh thật sâu: "Khanh Khanh, lần trước sau khi cậu về với Hạ Minh Ngọc, anh ta không làm khó cậu chứ?"

Đàm Khanh lập tức nói: "Làm sao có thể không làm khó được! Oa anh không biết Hạ Minh Ngọc như thế đâu, đơn giản chính là mặt người dạ thú! Không phải là người! Siêu hung! Còn không ngừng đâm tui không dừng lại! Tui rất khó chịu nha."

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu cũng không nói ra được mình có tâm trạng gì nữa.

Giống như có một cục đá rơi xuống, lại giống bị cục đá kia nện vào chân.

Có chút đau nhức, nhưng có vẻ cũng không khó chịu đựng như vậy.

Kỷ Yến Tu dừng bước lại, thả nhẹ giọng: "Hai người... làm sao?"

Đàm Khanh vô tội chớp chớp đôi mắt to ngập nước: "Làm cái gì?

Kỷ Yến Tu mất tự nhiên nói: "...Chính là cái kia."

Đàm Khanh cẩn thận tìm tòi nửa ngày từ sắc mặt của Kỷ Yến Tu, sau khi hiểu rõ mới phóng khoáng nói: "A anh nói cái đó sao! Làm làm! Nhưng mà không dễ chịu chút nào, đau lắm nha, anh nói xem tại sao đám tác giả viết sách kia lại cứ viết suốt ngày như vậy!"

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu rất muốn cố gắng tiếp thu được câu nói này của Đàm Khanh.

Nhưng hai con gà mờ không có chút đẳng cấp, không có chút kinh nghiệm nào, rất khó có thể giúp đỡ nhau trong phương diện sản xuất và phát dục.

Nghĩ tới nghĩ lui, vì để duy trì cho Đàm Khanh yêu quý cuộc sống và xã hội, Kỷ Yến Tu chỉ có thể cố gắng an ủi: "Cái này... Có lẽ chỉ là giới tính của cậu và Hạ Minh Ngọc không thích hợp làm loại chuyện này, dù sao ban đầu cũng rất ít khi có chuyện này xảy ra giữa đàn ông."

Đàm Khanh: "Hở?"

Đàm Khanh lòng như tro tàn đột nhiên như được mở ra cánh cửa thế giới mới: "Vậy có phải mấy người già như bọn tui nên ở cùng với bé gái mới là đúng hay không?"

Kỷ Yến Tu: "..."

Kỷ Yến Tu luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Hắn ta ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi: "Khanh Khanh, thật ra từ lúc bắt đầu cậu không bị mất trí nhớ đúng không?"

Đàm Khanh đã quên mất tự mình ụp cái nồi này cho mình rồi, ngẩn người một lát mới bắt đầu cười hi hi, lấy lòng nhìn Kỷ Yến Tu, nói: "Anh giận sao?"

Kỷ Yến Tu lắc đầu.

Bởi vì lúc ấy trong phòng bệnh ngoại trừ mấy vị chuyên gia, gần như không có bất kỳ y tá nào, cộng thêm Hạ Minh Ngọc nổi tiếng ở bên ngoài, tất cả tin tức từ khi Đàm Khanh nhập viện đến khi chuyển viện, toàn bộ hành trình đều không có bất kỳ cái gì truyền thông nào tiến hành đưa tin, lại kết hợp với việc phản ứng của Hạ Minh Ngọc lúc đó, cùng với việc biểu diễn khoa trương của Đàm Khanh.

Kỷ Yến Tu nói khẽ: "Đàm Khanh, trước kia cậu đã từng yêu đương chưa?"

Đàm Khanh mờ mịt lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không phải bước cuối cùng của việc yêu đương là lên giường sao? Nếu như đã lên giường rồi, có phải có thể trực tiếp nhảy qua bước yêu đương không?"

Kỷ Yến Tu: "..."

Vì sao nghe câu ngụy biện này lại có mấy phần tính triết lý kỳ quái vậy.

Kỷ Yến Tu khó xử suy nghĩ hơn nửa ngày, sử dụng phương pháp suy luận logic nói: "Yêu đương và lên giường không giống nhau. Đàm Khanh, nếu như nói lên giường là cơ thể vui vẻ, vậy yêu đương chính là tâm trạng vui vẻ. Nếu nói theo cách bình thường, yêu đương là cơ sở, lên giường là kết quả."

Hắn ta dừng một chút, nói với Đàm Khanh: "Có thể cậu và Hạ Minh Ngọc thiếu cơ sở này, mới khiến hai người không cân đối."

Hai con gà mờ đối mặt.

Một con bên trái thành công thuyết phục một con bên phải.

Đàm Khanh gật đầu: "Hay lắm, tui cảm thấy anh nói đúng!"

Kỷ Yến Tu bị Đàm Khanh chọc cười, dịu dàng nói: "Nhưng cũng có rất nhiều lúc giống phim truyền hình, hai người chỉ đi đến phần yêu đương, không đi đến phần lên giường, cũng rất tốt đẹp."

Đàm Khanh không có chút kinh nghiệm yêu đương thực tế nào, kết hợp với những bộ phim tình yêu thần tượng mình đã xem, cho Kỷ Yến Tu một câu khẳng định.

Kỷ Yến Tu đi dọc theo hành lang với Đàm Khanh, suy nghĩ một chút, nói: "Lại nói, đúng lúc bạn tôi có một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu đang tuyển người, nếu như cậu muốn, tôi có thể để cử cậu tham gia."

Đàm Khanh ngoáy đầu lại: "Chương trình truyền hình thực tế về tình yêu?"

Kỷ Yến Tu nói: "Đúng, là mấy đôi nam nữ thành cặp, bình thường mỗi kỳ sẽ có một nhiệm vụ hoặc là chủ đề. Chương trình này trước kia đã tổ chức rồi, rất có danh tiếng, mấy nghệ sĩ tham gia đều nổi tiếng hơn rất nhiều."

Đàm Khanh với tâm hồn tham tiền lộ ra một đôi mắt lấp lánh: "Oa, vậy chẳng phải sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?"

Kỷ Yến Tu cong khóe miệng: "Muốn đi không?"

Đàm Khanh: "Đi đi đi! Đêm nay tui sẽ gọi điện cho Dung Thịnh!"

Kỷ Yến Tu gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ bảo bạn mình một câu."

Bởi vì đột nhiên xuất hiện đại gia nhiều tiền Hạ Minh Ngọc, buổi họp báo vốn muốn tuyên bố tạm dừng quay, lại biến thành buổi họp báo bơm tiền.

Hạ Minh Ngọc hoàn toàn đền bù lỗ thủng nhà tài trợ lớn nhất để lại trước đó, thậm chí còn cho đoàn làm phim tài chính dự bị.

Tổng thể một câu, hào khí bức người.

Đám phóng viên ở đây đều có ý muốn đào móc một số tin tức mới về Hạ Minh Ngọc trên người nhà sản xuất Lưu Toàn.

"Theo tôi được biết Hạ tiên sinh chưa bao giờ đầu tư vào ngành điện ảnh, xin hỏi Lưu Toàn tiên sinh, ông thuyết phục Hạ tiên sinh tiến hành đầu tư như thế nào?"

Cơ thể béo ị của Lưu Toàn nghiêng sang một bên, để lộ ra Đàm Khanh đang sờ soạng ăn hạt óc chó trên bàn, tiếp đó lau mồ hôi trên trán: "Chuyện này... Đại khái là Hạ đổng rất xem trọng hạng mục của chúng tôi."

Paparazzi liền nhắm ngay micro về phía Đàm Khanh, bén nhọn nói: "Đàm tiên sinh, trước đó chuyện xấu của cậu và Hạ tiên sinh được lưu truyền sôi sùng sục, xin hỏi lần này anh ta đầu tư có liên quan trưc tiếp với cậu không?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh cắn hạt óc chó két một tiếng, trừng mắt nhìn.

Còn chưa kịp nói gì, Kỷ Yến Tu ở bên cạnh đã cười một tiếng, thay hắn nói ra: "Lúc ấy tin tức tuôn ra, mấy người cũng đâu có thái độ này. Đã muốn biết có chuyện gì xảy ra, sao mấy người không trực tiếp đến hỏi Hạ Minh Ngọc?"

Phóng viên trầm mặc một lát.

Lập tức, một cái micro lại hướng đến Kỷ Yến Tu: "Nếu đã như vậy. Kỷ tiên sinh, anh và Đàm Khanh xảy ra tai nạn xe cộ, bây giờ anh lại nói đỡ cho cậu ấy. Có phải anh không biết bây giờ trên mạng fans cp của anh và Đàm Khanh đang tăng vọt, đã chiếm cứ hơn nửa fandom rồi không?"

Fans cặp đôi luôn là dao hai lưỡi, dùng tốt sẽ như hổ thêm cánh, dùng không tốt đơn giản có thể ép chết fans only.

Kỷ Yến Tu đã quen với trường hợp này rồi, không nhanh không chậm nhìn tên phóng viên kia: "Cám ơn anh đã nói cho tôi biết chuyện này, đồng thời cũng cảm ơn các fans hâm mộ đã ủng hộ tôi, cùng với ủng hộ Đàm Khanh. Chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng."

Thời gian của buổi họp báo không đủ để mỗi phóng viên được hỏi một câu, đến mức sau khi xuống sân khấu, trở lại phòng hóa trang, vẫn có phóng viên đuổi theo muốn phỏng vấn.

Đàm Khanh linh hoạt tiến vào phòng hóa trang, thuận tay lấy từ trong túi ra một nắm hạt dưa vừa bốc được trên bàn, vừa cắn vừa nói với Kỷ Yến Tu: "Tui cảm thấy tui vẫn thích hợp với cuộc sống bán hàng đêm trên vỉa hè hơn."

Kỷ Yến Tu lau một lớp son môi thật mỏng trên miệng đi, để lộ ra màu môi tái nhợt, "Sợ sao?"

Đàm Khanh chép miệng: "Quá ầm ĩ."

Kỷ Yến Tu cười: "Đi thôi, tôi bảo người đại diện chở cậu về nội thành, xe đang ở bãi đỗ."

Có xe miễn phí đương nhiên không thể không đi.

Đàm Khanh nhảy múa đi sau lưng Kỷ Yến Tu từ thang máy chuyên dụng xuống bãi đỗ xe dưới đất.

Người đại diện Lina của Kỷ Yến Tu đã đợi ở cửa thang máy, thấy hai người xuống, thân thiện lên tiếng chào: "Đàm Khanh, đã lâu không gặp."

Đàm Khanh vẫy tay như mèo cầu tài: "Hôm nay cũng phải làm phiền cô rồi!"

Lina sửng sốt, lắc đầu nói: "Đang nói đến việc đưa cậu về sao? Đương nhiên không phiền... Nhưng không phải xe của Hạ đổng đang ở bãi đỗ sao? Đàm tiên sinh, cậu nhất định phải để tôi đưa về sao?"

Hở?

Đàm Khanh nhìn theo hướng ngón tay Lina chỉ.

Cái xe đen sì.

Còn có Lâm Vũ ngồi ở chỗ điều khiển.

Cửa xe mở ra, Hạ Minh Ngọc dễ dàng ôm Đàm Kỷ Kỷ từ ghế nhi đồng phía sau lên, đi đến chỗ Đàm Khanh.

Dừng bước.

"Ba ba ba —!"

Đàm Kỷ Kỷ ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại không thấy ba nhỏ, lúc này bĩu môi duỗi bàn tay nhỏ nhắn muốn nhào vào trong lòng Đàm Khanh.

Nhóc con sắp năm tháng có làn da trắng nõn nà, quơ tay nhỏ chân nhỏ trong lòng Hạ Minh Ngọc, giống một con rùa đen không thể lật lại được.

Đàm Khanh có chút ngại nặng nhận lấy nhóc con ôm vào lòng, thuận mồm dạy dỗ Hạ Minh Ngọc một câu: "Có phải anh lại cho nó ăn bột gà tăng cân trên ti vi không? Sao lại giống như quả cầu vậy?"

Hạ Minh Ngọc bất đắc dĩ vuốt thẳng quần áo của Đàm Kỷ Kỷ bị Đàm Khanh làm nhăn, bất đắc dĩ nói: "Em cứ suy nghĩ linh tinh gì thế?"

Đàm Khanh làm mặt quỷ với Hạ Minh Ngọc.

Hạ Minh Ngọc thuận thế kéo tay Đàm Khanh, chuyển hướng đứng đối diện hai người.

Trong giọng nói của anh có một chút đắc ý và tự hào không che giấu được, lại tỏ vẻ khiêm tốn nhẹ nhàng gật đầu với Lina: "Cẩm ơn cô và Kỷ tiên sinh đã giúp tôi quan tâm đến Đàm Khanh, chúng tôi về trước, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Trước khi Lina mở miệng, Kỷ Yến Tu ôn nhu nói: "Đúng rồi, Khanh Khanh, chương trình tình yêu mà tôi nói với cậu, nếu cậu có đối tượng có thể nói cho tôi. Tôi sẽ bảo bạn mình mời đến giúp cậu."

Đàm Khanh quả quyết gật đầu: "Được được! Tui không kén chọn! Tui sẽ cực kì phối hợp!"
Bình Luận (0)
Comment