Edit: BonnieSau khi tạm biệt Kỷ Yến Tu và Lina, Đàm Khanh lại dấy lên ước mơ đẹp đẽ về tương lai, mơ ôm nhóc con mập mạp ngồi vào trong xe.
Đang chuẩn bị đưa tay kéo cửa xe, lại phát hiện Hạ Minh Ngọc cũng ngồi vào ghế sau.
Đàm Khanh hiếu kì nói: "A, không phải bình thường anh đều ngồi ở ghế phụ sao?"
Hạ Minh Ngọc nhướng mày nhìn Đàm Khanh, lạnh nhạt nói: "Anh là tài xế của em sao?"
Đàm Khanh vội vàng nịnh bợ Hạ Minh Ngọc, tiến đến trước mặt anh nói: "Chắc chắn không phải rồi!"
Hạ Minh Ngọc tương đối hài lòng, lại hỏi: "Vậy anh là gì của em?"
Đàm Khanh xoa nhẹ nhóc con mềm mại trong lòng, nịnh bợ Hạ Minh Ngọc rất nhanh:
"Anh là ba ruột của nó!"
Hạ Minh Ngọc gật đầu, trong giọng nói mang theo mấy phần chờ mong rất khó phát hiện: "Còn gì nữa?"
Đàm Khanh sờ cằm, chăm chú suy tư một lúc, dùng giọng điệu cực kì ca ngợi nói với Hạ Minh Ngọc: "Anh còn là ba nuôi của tui nữa!"
Hạ Minh Ngọc: "..."
Lâm Vũ ngồi ở chỗ điều khiển cố gắng giảm cảm giác tồn tại xuống: "..."
Bầu không khí vốn đã hòa hoãn trong xe lại hạ xuống ngưng kết thành băng lần nữa.
Đàm Khanh ủ rũ thổi một hơi lên mũi mình.
Haiz.
Đã vỗ mông ngựa vỗ tới tận đùi rồi.
Sao mà Hạ Minh Ngọc khó nịnh bợ vậy.
Thấy Hạ Minh Ngọc mở máy tính bảng ra, bắt đầu xử lý mấy đường cong xanh đỏ hắn không hề hiểu, Đàm Khanh chỉ có thể buồn bực ngán ngẩm nhéo nhéo cái mông của nhóc con, lại đưa cái tay vừa xoa mông nó lên bên miệng Đàm Kỷ Kỷ: "Cho nè, cắn đi."
Đàm Kỷ Kỷ vui vẻ a ô, ngốc bạch ngọt dùng răng sữa vừa mới mọc của mình cắn lên cái tay vẫn còn vị mông của Đàm Khanh.
Nhóc con hơn năm tháng bắt đầu mọc răng sữa, có chút ngứa, thích mài răng giống hamster nhỏ.
Nhóc con nhỏ yếu đáng thương lại ngốc nghếch ôm ngón trỏ Đàm Khanh gặm đến mức cực kì vui sướng.
Đàm Khanh nhìn xung quanh, đã không thể khiến Hạ Minh Ngọc chơi cùng hắn được, trong phút chốc lại không biết chơi với nhóc con thế nào, chỉ có thể nhẫn nhịn, lấy điện thoại từ trong túi ra chơi.
Từ lần trước cãi nhau với Hạ Minh Ngọc, không cẩn thận ném điện thoại ra ngoài, cái điện thoại này dùng vẫn không tốt lắm, nhất là lúc vào trò chơi sẽ bị rè.
Đàm Khanh vụng trộm nhìn Hạ Minh Ngọc một cái, vừa mở Weibo ra, vừa âm thầm cân nhắc lúc nào lại bảo Hạ Minh Ngọc mua cái mới cho hắn.
Bởi vì chủ đề Đàm Khanh và Kỷ Yến Tu bị tai nạn vẫn chưa hết hot, lần này đương nhiên buổi họp báo của đoàn phim lại trở thành tiêu điểm của truyền thông.
So với việc tập trung vào nhà sản xuất Lưu Toàn và đạo diễn Thành Diệp của bộ phim "Huyền Vũ", ngược lại những tin liên quan đến quan hệ của Đàm Khanh, Kỷ Yến Tu, cùng với nhà đầu tư lớn nhất Hạ Minh Ngọc mới tiến vào tầm mắt của mọi người hôm nay càng thêm xôn xao.
Mặc dù đoàn phim mới tiến hành vài cảnh quay, nhưng những đoạn cắt về Đàm Khanh cùng Kỷ Yến Tu đã bị tuồn ra không ít.
Nhất là sau khi hai người cùng xảy ra tai nạn.
Số lượng fans cp Yến Khanh quả thực là điên cuồng tăng lên, bỗng chốc không chỉ áp đảo mấy fans only không còn lại mấy của Đàm Khanh dễ như trở bàn tay, mà ngay cả fans của Kỷ Yến Tu cũng mất đi quyền nói chuyện trước mặt fans cp.
Báo lớn báo nhỏ điên cuồng rắc thức ăn, fans cp vừa ăn vừa dùng sức tưởng tượng linh hoạt và miệng lưỡi sắc bén đại chiến quần hùng, suýt nữa không cho fans only một đường sống.
Ngay lúc fans only hận không thể dùng chảo gõ vỡ đầu fans cp —
Chúa cứu thế Hạ Minh Ngọc xuất hiện.
Fans only của Kỷ Yến Tu nhanh tay lẹ mắt đào bới ra lịch sử chuyện xấu của Đàm Khanh và Hạ Minh Ngọc ra, sau đó bắt đầu phản bác lại fans cp Yến Khanh rằng Hạ Minh Ngọc và Đàm Khanh mới là tình yêu tuyệt mỹ độc nhất vô nhị trên thế giới, yêu cầu fans cp buông tha cho Kỷ Yến Tu để anh tui đẹp một mình.
Nói tóm lại, trên Weibo sục sôi đến quên cả trời đất.
Từ khi đi vào thế giới này, thật ra Đàm Khanh rất ít lướt Weibo, cũng hoàn toàn không có nhiều ham muốn chia sẻ sinh hoạt với đám bạn mạng.
Đàm Khanh vừa ôm Đàm Kỷ Kỷ đang chuyên tâm gặm tay, vừa nhàm chán mở hot search Weibo ra.
Mười vị trí đầu, chỉ riêng hắn đã chiếm ba cái.
Lợi hại nha!
Trước đó nghe Dung Thịnh nói, thể chất hot search sẽ rất dễ kiếm tiền.
Nói không chừng không lâu sau, hắn sẽ có thể đi đến đỉnh cao đời hồ.
Mua một con gà, ăn một nửa, ném một nửa.
Rốt cuộc không cần ăn phao câu gà nữa!
Đàm Khanh vui vẻ rút ngón tay ướt sũng ra khỏi miệng nhóc con, tùy ý chùi lên âu phục của Hạ Minh Ngọc, sau đó ước mong nói với Đàm Kỷ Kỷ: "Con mau xem nè! Đợi ba có tiền rồi, chúng ta sẽ thầu hết trại nuôi gà khắp thế giới!"
Đàm Kỷ Kỷ chớp đôi mắt tròn, mấp máy miệng nhỏ, về sau cảm thấy được gậy mài răng của mình đột nhiên biến mất, nó khổ sở hít mũi một cái, lại cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía ba nhỏ đang ra vẻ nhà giàu mới nổi của mình, vẫn tích cực phối hợp vỗ vỗ tay nhỏ: "Ba ba!"
Đàm Khanh vuốt mái tóc mềm của Đàm Kỷ Kỷ, giống như nghĩ ra cái gì đó mà ngồi thẳng lên, "Đúng rồi, suýt nữa quên mất một chuyện!"
Hạ Minh Ngọc vẫn ngồi ở bên cạnh, dùng con mắt còn lại nhìn một lớn một nhỏ, không đúng, chủ yếu là nhìn đứa lớn Đàm Khanh đang lắc lư.
Hạ Minh Ngọc hơi nhíu mày, vươn tay, kéo Đàm Khanh đang lắc trái lắc phải về chỗ ngồi, lại tự mình kéo dây an toàn cho Đàm Khanh: "Trên xe đừng lộn xộn, cẩn thận cụng đầu."
Đàm Khanh gật đầu như gà mổ thóc, lại dịch sang bên cạnh với Đàm Kỷ Kỷ.
Một lớn một nhỏ chụm đầu lại một chỗ.
Đàm Khanh lén lén lút lút lấy điện thoại ra, đặt ở trước mặt Đàm Kỷ Kỷ ngốc nghếch, quơ quơ nói: "Con yêu, tới tới tới, con xem trên này có chị gái mà con thích không!"
Đàm Kỷ Kỷ mờ mịt mở to đôi mắt vừa tròn vừa trong sáng nhìn màn hình điện thoại của Đàm Khanh.
Động tác xử lý tài liệu của Hạ Minh Ngọc đã sớm ngừng lại.
Anh quay đầu, mặt không thay đổi nhìn Đàm Khanh đang dùng giọng điệu bà ngoại sói nói với Đàm Kỷ Kỷ: "Thế này, nếu con cảm thấy chị gái nào xinh đẹp nhất, thì hãy nháy mắt mấy cái..."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Một lớn một nhỏ lén lút bò tường đều không chú ý tới Hạ Minh Ngọc bắt đầu phát ra khí lạnh.
Đàm Khanh chỉ vào một bức: "Xem được không?"
Đàm Kỷ Kỷ chớp mắt.
Đàm Khanh lại chuyển qua bức khác: "Cô này được không?"
Đàm Kỷ Kỷ nháy mắt mấy cái.
Đàm Khanh lại chuyển qua ảnh khác: "Vậy cô này?"
Đàm Kỷ Kỷ chớp chớp chớp mắt.
Đàm Khanh để điện thoại xuống, nghiêm túc giảng đạo lý với nhóc con: "Không được nha Kỷ Kỷ, thấy ai lại thích người đó là không đúng, ngàn lần con đừng từ bé đã thành tra nam!"
Đột nhiên biến thành tra nam – nhóc Kỷ Kỷ: "..."
Trên khuôn mặt dễ thương ngọt ngào của Đàm Kỷ Kỷ viết đầy chứ hoang mang cùng bất lực thật to.
Nó ỉu xìu gục đầu xuống, tủi thân bắt đầu gặm tay hồ ly nhỏ của mình.
Đàm Khanh ôm Đàm Kỷ Kỷ trở về ghế nhi đồng, quyết định vẫn dựa vào chính mình tay làm hàm nhai, chọn ra một đối tượng yêu đương xuất sắc nhất.
Bức ảnh đầu tiên là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, nhìn qua cực kì trong sáng, đôi mắt rất to.
Đàm Khanh nhẹ nhàng gật đầu.
Đang chuẩn bị nhớ kỹ cái tên để nói cho Kỷ Yến Tu, liền nghe Hạ Minh Ngọc ngồi ở bên cạnh nói: "Kim chủ của cô ta đã hơn sáu mươi tuổi, hôm qua còn ăn cơm cùng với anh."
Đàm Khanh: "..."
Vậy không được không được.
Không thể cướp người yêu của người khác được.
Cô gái thứ hai có dáng người nóng bỏng, mái tóc xoăn gợi cảm, đôi môi đỏ sẫm, cực kì hoang dã.
Hạ Minh Ngọc giống như vô tình nhìn thoáng qua: "Theo anh được biết, cô ấy là les, tham gia chương trình để kiếm tiền nuôi bạn gái nhỏ."
Đàm Khanh: "..."
Đàm Khanh ủ rũ lật tiếp tấm khác.
Cô gái thứ ba nhìn qua có vẻ rất trong sạch, dáng người siêu tốt, ngực lớn eo nhỏ, nụ cười ngọt ngào.
Giống y như nữ chính trong phim tình yêu học đường!
Đàm Khanh cực kì động tâm.
Hạ Minh Ngọc mở miệng nói: "Cô ấy đã cưới chui được 5 năm, có con còn lớn hơn Kỷ Kỷ 3 tuổi."
Đàm Khanh: "..."
Cuối cùng Đàm Khanh cũng tức giận.
Hắn đặt Đàm Kỷ Kỷ ngồi xuống ghế nghi đồng, sau đó xoay người ngồi lên đùi Hạ Minh Ngọc, hai cánh tay quấn quanh cổ anh: "Lại nói lại nói! Mỗi anh có miệng ấy a a a!"
Hạ Minh Ngọc tự nhiên đưa tay vòng ra sau lưng Đàm Khanh.
Sau đó hơi tách hai chân ra, để cả người Đàm Khanh lọt vào vị trí giữa hai chân mình.
Đàm Khanh nổi giận đùng đùng, hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm, nhe răng nói: "Nói nha! Tại sao không nói!"
Lâm Vũ ngồi ở chỗ điều khiển lẳng lặng đỗ xe bên lề đường, bi thương ho hai tiếng: "Ông chủ, vừa rồi cửa hàng thú cưng gọi điện thoại bảo tôi thức ăn cho chó đã được đưa đến, tôi đi lấy, dừng ở đây cho ngài nhé."
Hạ Minh Ngọc chững chạc đàng hoàng nói: "Lấy được thì cứ về thẳng nhà đi, tự tôi lái xe về."
Trong giọng nói của Lâm Vũ có một loại đau thương vượt qua thế kỷ: "Vâng, ông chủ."
Cửa xe mở ra rồi lại đóng lại.
Đàm Khanh vốn định tìm Hạ Minh Ngọc quyết chiến đã bị dời sự chú ý đi: "Hở, sao tui không cảm nhận được nhà Lâm Vũ nuôi chó nhỉ? Trên người anh ta đâu có mùi chó."
Hạ Minh Ngọc: "..."
Tay của Hạ Minh Ngọc trượt từ lưng xuống mông Đàm Khanh.
Đại khái là bởi vì không có cấp dưới, trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc có vẻ hững hờ hiếm thấy.
Anh vỗ mông Đàm Khanh: "Em là mèo sao? Mũi thính như vậy."
Vị trí xương cụt chính là vị trí cái đuôi.
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc sờ đến run một cái, cánh tay vốn đang vòng quanh cổ anh chuyển sang hai vai, "Anh mới là mèo! Cả nhà anh đều là mèo!"
Câu nói này nghe như mấy câu chửi trên mạng.
Hạ Minh Ngọc không uốn nắn Đàm Khanh, anh cười một tiếng trầm thấp, ngón tay ấn mấy lần lên vị trí xương cụt của hắn, nặng nề nói: "Đàm Khanh, lần trước anh đã xác nhận rồi. Con của chúng ta mọc đuôi từ chỗ này..."
Bàn tay không yên tĩnh kia trượt trượt, dường như muốn tìm được một chỗ có thể khiến Đàm Khanh phản ứng càng thêm kịch liệt.
Đàm Khanh bị sờ đến mức sắp xù lông, nhưng lại bị Hạ Minh Ngọc làm cho mềm nhũn, ngay cả giọng nói tức giận bất bình cũng mang theo mấy phần yếu ớt: "Anh mau, mau buông tay ra! Nếu còn sờ loạn, tui cắn anh nha!"
"Thật sao?"
Hạ Minh Ngọc hết sức phối hợp dừng động tác lại, ôm lấy Đàm Khanh, "Được thôi, em muốn cắn chỗ nào?"