Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 7

Ông cụ gần như không còn nhận ra rốt cuộc người tới là ai nữa, ông không nhớ rõ tên, có lẽ đã quên mất nhà họ Văn bạc bẽo rồi.

Chỉ nghe cháu gái nói đây là người sẽ chăm sóc cô trong tương lai, ông lập tức cố hết sức nắm lấy tay Thẩm Trạm, miệng thốt ra vài từ mơ hồ không rõ: “Phải, chăm sóc Kiều Kiều thật tốt.”

Thẩm Trạm ngẩng đầu, thấy ánh mắt khẩn cầu từ cô gái, anh chậm rãi cầm lại bàn tay gầy trơ xương của ông cụ.

“Cháu sẽ, ông nội.” Lời hứa đầy nghiêm túc và trịnh trọng, từng chữ nặng nề mà rõ ràng.

Ông cụ được an ủi, nhưng vẫn tiếc nuối: “Ông nội không đợi được đến ngày cháu mặc áo cưới lấy chồng rồi.”

“Sẽ không, sẽ không đâu ông nội.” Tận mắt chứng kiến sinh mệnh của người thân trôi qua, cô chỉ lực bất tòng tâm, cô không muốn thừa nhận, không muốn tiếp nhận, trán để ở bên lòng bàn tay ông cụ, bờ môi run rẩy: “Ông có thể đợi được, nhất định có thể đợi được.”

Cô biết, ông nội có chấp niệm đặc biệt với chuyện này.

Dạo trước, hôn nhân của ba mẹ cô bị ngăn cấm, mãi đến khi ba qua đời, ông nội vẫn hối tiếc khôn nguôi, luôn cảm thấy đã nợ cô một mái ấm trọn vẹn.

Cũng do cô giấu giếm không tốt, để ông nội phát hiện mấy chuyện hỏng bét kia. Vân Kiều nhìn ông cụ trên giường bệnh tiếp tục chìm vào giấc ngủ, trong đầu nảy ra một ý tưởng điên cuồng đầy to gan.

Mười ngón tay nắm chặt rồi buông ra, Vân Kiều đứng phắt dậy rồi níu lấy Thẩm Trạm: “Đi theo em.”

-

Một chiếc taxi bị chặn lại trước cửa bệnh viện, đợi khách lên xe báo địa điểm, tài xế mới phát hiện mình đã đón được hai vị khách kỳ quái.

Cô gái dường như đang khóc, còn cách dỗ dành của người đàn ông bên cạnh trông hơi vụng về, mà đích đến của họ lại là một cửa hàng áo cưới gần nhất.

“Vân Tiểu Kiều, đừng khóc mà, em thế này làm sao chụp ảnh được chứ.”

“Em không khóc.”

Thẩm Trạm không ngừng đưa khăn giấy sang, mỗi lần Vân Kiều nhận lấy một tờ, cô đều dùng để lau nước mũi, rõ ràng đã khóc, nhưng sẽ không rơi nước mắt.

Cho đến khi tờ khăn giấy cuối cùng được đưa tới, Thẩm Trạm xòe ra hai bàn tay trống trơn: “Hết rồi.”

Bàn tay đang vô thức giơ qua để nhận của Vân Kiều khựng lại, chóp mũi đỏ rực hít một hơi buông lỏng, cô lẳng lặng rút hai tay về đặt lên đầu gối, nặng nề cúi đầu.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp ngập tràn tiếng hít thở không đều, dù cố gắng khống chế thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không thể ổn định nổi, thi thoảng vẫn kèm theo âm thanh thút thít.

Cửa hàng áo cưới Vân Kiều lựa chọn rất gần, vài phút đã tới nơi, cô gấp gáp mở cửa xe, Thẩm Trạm nán lại phía sau để phụ trách quét mã thanh toán.

Thẩm Trạm rời khỏi xe, thấy Vân Kiều quay đầu nhìn, có vẻ cô đã nhớ tới cục diện rối rắm mà mình sơ ý để lại.

“Cám ơn, em sẽ trả lại cho anh sau.” Dứt lời, cô lập tức xoay người, vội vàng bước vào cửa tiệm chụp ảnh cưới.

Đột nhiên thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp khóc lóc vào thử áo cưới, nhân viên vô cùng tò mò, thậm chí không đợi họ giới thiệu, khách hàng đã thẳng thắn nói rõ yêu cầu: “Tôi muốn bộ váy cưới đẹp nhất trong cửa hàng của các cô.”

Đây chỉ là một cửa tiệm nhỏ, các kiểu áo cưới không nhiều lắm, chúng được treo trên hai mặt tường, chỉ cần lướt qua là sẽ thấy hết.

Thời gian cấp bách, Vân Kiều ngẩng đầu quan sát bốn phía, chỉ vào bộ theo cảm giác đầu tiên của ngón tay. Sau khi nhân viên cửa hàng gỡ xuống, Vân Kiều mau chóng vào phòng thay quần áo. Lúc mặc thử, cô mới phát hiện mặt sau bộ váy hơi phức tạp, Vân Kiều không có thời gian nghiên cứu, bèn nhờ nhân viên giúp đỡ ngay.

Còn Thẩm Trạm được nhân viên mặc định là chú rể đến thử áo cưới cùng bạn gái, họ nhiệt tình mời anh ngồi xuống, phục vụ anh trà nóng, giới thiệu mặt hàng trong tiệm với khách.

Thẩm Trạm không có hứng thú, chẳng quan tâm đến gì cả.

Trà nóng chưa kịp để nguội, Vân Kiều đã thay áo cưới bước ra khỏi phòng thử đồ. Áo cưới trắng noãn lãng mạn gần như là giấc mộng của mỗi cô gái, lần đầu tiên cô khoác lên, nhưng trong lòng chẳng hề sung sướng.

Vệt nước trên mắt quá rõ ràng, Vân Kiều muốn chụp ảnh, bèn năn nỉ thợ trang điểm dùng kem che khuyết điểm và phấn nền để trang điểm lại. Thợ hỏi yêu cầu của cô, Vân Kiều chỉ bảo giản lược tất cả, tranh thủ thời gian.

Các đường nét của cô không cần trang điểm, sau khi đánh một lớp phấn nền che đậy, thợ chỉ dùng chì kẻ mày và son môi. Từ lúc cô thay áo cưới đến khi hoàn thành trang điểm, tổng cộng chưa đến mười phút. Vân Kiều cũng không tạo kiểu tóc, lấy khăn trùm đầu đơn giản, sử dụng kẹp tóc để cố định.

Không có tâm trạng ngắm nghía mình trong gương, cô chỉ hỏi nhiếp ảnh gia: “Bây giờ có thể chụp ảnh được chưa?”

Cô gái khoác bộ áo cưới lên, tựa như thay đổi ngoại hình, cô được tô điểm thành một bức tranh tinh xảo, ngay cả nhiếp ảnh gia cũng sửng sốt vài giây.

“Bạn gái anh sắp ra rồi.” Nhân viên tiết lộ với Thẩm Trạm, anh ngẩng đầu.

Khi cửa phòng hóa trang mở ra, cô gái xinh đẹp trong váy cưới trắng noãn chậm rãi bước tới, Thẩm Trạm sững sờ.

Là kinh ngạc, còn choáng ngợp.

Nhưng Vân Kiều không phát hiện ra, chỉ tập trung theo sau nhiếp ảnh gia chụp ảnh, không hề dừng mắt.

Vì một câu nói của ông cụ, Vân Kiều đã muốn mặc áo cưới chụp ảnh, chỉ để ông cụ có thể rời đi mà không cần tiếc nuối nữa.

Từ lâu anh đã biết, tính cách Vân Kiều không mềm mại như bề ngoài. Có lẽ trong hoàn cảnh như vậy, hầu hết mọi người sẽ lựa chọn việc một tấc cũng không rời, luôn canh giữ bên cạnh người thân, còn cô lại suy nghĩ lớn mật đến thế, bày tỏ bằng hành động thiết thực.

Bất ngờ, nhưng vẫn hợp tình hợp lý.

Ông nội là người thân duy nhất cô mà thật lòng thương yêu trong nhiều năm qua, dường như nếu ông bảo cô làm gì, cô cũng sẽ đồng ý.

Không thể bắt bẻ dung mạo và dáng người của Vân Kiều, 360 độ không góc chết, chụp thế nào cũng đẹp.

Nhưng mục đích của cô không nằm ở việc chụp ảnh đẹp, mới chỉ hai ba tấm thì cô đã thấy đủ rồi, nhiếp ảnh gia chưa từng gặp phải người khách nào sốt ruột như vậy. Nghe cô bảo không cần chụp nữa, nhiếp ảnh gia thử hỏi một câu: “À mà, cô chụp ảnh cưới, không đến cùng bạn trai sao?”

Vân Kiều giơ tay vỗ trán.



Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô rối loạn quá, ngay cả mục đích lôi Thẩm Trạm tới đây, cô cũng suýt quên mất.

Thế là cô nâng làn váy bồng bềnh bước tới trước mặt Thẩm Trạm, nhẹ giọng gọi: “Thẩm Trạm.”

Nghe nói Vân Kiều muốn kéo anh cùng chụp ảnh cưới, mí mắt Thẩm Trạm giật giật: “Đây là chuyện anh nên làm?”

“Anh đã theo em đến đây, lại đổi ý à?”

“Anh chỉ sợ tinh thần em không tốt, tâm trạng bất ổn rồi xảy ra chuyện thôi.”

“Thẩm Trạm, anh còn nhớ vài năm trước từng bảo, anh nợ em một ân tình, em có thể đưa ra một yêu cầu hợp lý với anh.” Vân Kiều quật cường nhìn thẳng vào anh, ánh mắt trắng bệch bức người.

“Được rồi!” Thẩm Trạm nhẹ nhàng quay đầu, né tránh ánh mắt mãnh liệt của cô, cam chịu ra hiệu với nhiếp ảnh gia: “Chụp đi.”

Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, ngay cả quần áo cũng không cần thay, một sợi dây nhỏ màu đỏ thấp thoáng lộ ra giữa cổ áo đang để mở. Vân Kiều nhìn chăm chú, Thẩm Trạm lập tức kéo cúc áo, cài lên đỉnh cổ áo, hình tượng trở nên chín chắn trong nháy mắt.

Thái độ của hai người rất kỳ lạ, rõ ràng họ đang cười, nhưng không hề mang đến cảm giác thân thiết.

Vân Kiều chỉ xem một hai tấm ảnh đã nói được, không cần chụp nữa, nhiếp ảnh gia tiếc nuối, không đành lòng. Cửa tiệm nhỏ, hiếm khi nhiếp ảnh gia gặp được hai vị khách sở hữu nhan sắc thần tiên thế này, nhưng họ lại không chịu phối hợp chụp ảnh.

“Hay hai vị chụp thêm mấy tấm nữa nhé? Hai người có thể thay đổi biểu cảm và tư thế một chút đấy.”

“Không cần, cứ như vậy thôi.” Rời khỏi ống kính, nụ cười trên mặt Vân Kiều biến mất ngay, cô nâng làn váy nâng bước đi.

Làn váy cưới quá lớn, cô bất cẩn đạp trúng, đột nhiên ngã vào lòng Thẩm Trạm, nhiếp ảnh gia vội vàng giơ máy ảnh lên chụp “tách tách”.

Hai nhân vật chính nghe thấy âm thanh liên tục không ngừng, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia không hề run tay, chụp tiếp một tấm. Tuy bức ảnh không đủ đẹp hay lãng mạn, nhưng so với hai tấm hình chụp chung kiểu “bị ép buộc” vừa rồi thì thú vị hơn hẳn.

Chưa kịp chờ ảnh rửa ra, Vân Kiều đã lập tức yêu cầu gửi vào điện thoại di động của cô, cô không muốn lãng phí từng giây từng phút nào. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, cô đến thẳng phòng thay quần áo để đổi về bộ đồ ban đầu.

Thẩm Trạm đứng cạnh máy tính, từng tấm ảnh cưới hiện lên trước mắt anh, tấm ảnh bất ngờ ngã vào trong ngực kia được nhiếp ảnh gia bắt khoảnh khắc cực đẹp, thoạt nhìn giống hệt đôi tình nhân thân mật liếc mắt đưa tình.

Một lát sau, Thẩm Trạm bước tới quầy lễ tân đưa ra một tấm thẻ: “Tôi mua bộ váy cưới kia.”

-

Trên đường về, Vân Kiều vẫn nắm chặt di động, tinh thần căng thẳng.

Nhìn cô gái tỏ vẻ kiên cường, cuối cùng Thẩm Trạm nhịn không được mà mở miệng: “Chớ ép mình quá.”

Vân Kiều cúi đầu.

Một chốc sau, bên tai Thẩm Trạm vang lên một giọng nói nho nhỏ: “Thật ra người mà ông nội luôn tiếc nuối không phải là em, mà là ba em.”

Cô gái cụp mắt, kể: “Ba và mẹ quen nhau ở trường, nhưng gia cảnh của mẹ không tốt, mẹ luôn bị ông nội phản đối.”

“Thuở ấy, trong lòng ba mẹ chất chứa tình yêu, họ nhất định phải ở bên nhau, ba vừa tốt nghiệp đã muốn kết hôn với mẹ. Hai ba con cãi nhau một trận, ba em liều lĩnh dẫn theo mẹ rời đi. Hai người cứng đầu không muốn xuống nước trước, đều chờ người kia phải cúi đầu.”

“Ba muốn dựa vào nỗ lực của mình để đạt được thành tựu cho ông nội xem. Đáng tiếc ngày đó chưa tới, ba em đã qua đời rồi.”

“Mẹ đưa em về bên ông nội, bao năm nay ông nội vẫn luôn áy náy với em, với ba.”

Sau khi nằm viện, ông nội dường như biến thành một ông cụ bình thường, ông hối hận nhiều lần, cảm thấy nếu không phải lúc trước mình cố chấp sĩ diện, ba sẽ không rời khỏi nhà, sẽ không mất sớm vào độ tuổi còn trẻ như vậy.

Bởi vì ba, cô cũng trở thành khúc mắc trong lòng ông nội.

Có người sau lưng nói cô là cô gái mồ côi không ai trông nom, ông nội ra mặt bảo vệ cô. Khi đó, ông cụ Văn còn sống nhắc tới hôn ước, không khác gì giúp cô tăng thêm một phần bảo đảm.

Sợ tính cách ôn hòa của cô bị ức hiếp, ông nội đưa cô đi học Taekwondo. Mãi đến hôm nay, ông nội vẫn luôn lo lắng sau khi ông qua đời, chỉ để lại đứa cháu gái cô đơn sống một mình.

Điều khiến ông nội day dứt nhất là không thể nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của ba, cũng không đợi được kết thúc viên mãn của cô.

Hồi ức rất dài, dài tới mức biến thành nỗi đau canh cánh mấy chục năm qua.

Hồi ức cũng ngắn lắm, ngắn tới độ đơn giản, chỉ cần vài câu đã khái quát đủ.

Xe dừng lại, Vân Kiều tức khắc mở cửa, vội vàng chạy vào bệnh viện.

Bác cả Vân Nghiệp Thành đứng ở phòng bệnh sám hối vì hành vi lúc trước của mình, thấy cháu gái trở về, Vân Nghiệp Thành khàn giọng hô: “Kiều Kiều.”

Vân Kiều nhẹ nhàng liếc nhìn ông ta, lặng lẽ xoay người, một tấc cũng không rời canh giữ trước giường bệnh. Đợi khi ông cụ mở mắt lần nữa, Vân Kiều miễn cưỡng cười tươi, để ông xem ảnh chụp: “Ông nội, ông muốn ngắm Kiều Kiều mặc áo cưới thế nào mà. Ảnh chụp không đủ rõ ràng, chờ ông khỏe lại, cháu sẽ thực hiện một bộ ảnh cho ông xem nhé.”

Thật ra ông cụ nhìn không rõ, chỉ loáng thoáng thấy trên màn hình có hai bóng người, trên gương mặt đầy nếp nhăn nhanh chóng nở nụ cười toại nguyện: “Tốt, tốt, tốt...”

Ông tự tay phá hoại hạnh phúc của con trai, rốt cuộc cũng được chứng kiến kết thúc “viên mãn” ở nơi cháu gái rồi.

Âm thanh già nua liên tục kéo ra ba từ “Tốt“, tâm nguyện lớn nhất của ông cụ đã được hoàn thành, cuối cùng ông dừng mắt trên người Vân Nghiệp Thành.

“Ba.” Tuy Vân Nghiệp Thành vô liêm sỉ, nhưng thấy ba hấp hối trên giường bệnh, ông ta vẫn đau đớn vô cùng, nỗi áy náy xen lẫn hối hận tra tấn ông ta: “Ba, con sai rồi, con biết sai rồi.”

Hiển nhiên ông cụ không nghe lọt mấy lời của ông ta, chỉ chậm rãi vươn tay về phía bóng dáng mơ hồ kia: “Thiên Thành, ba có lỗi với con...”

Bàn tay già nua bất chợt buông thõng xuống, điện tâm đồ theo dõi bệnh nhân nhấp nhô dữ dội, rồi hoàn toàn kéo thành một đường thẳng băng không còn sinh mệnh.

*



Mây đen che phủ đầy trời, cơn mưa tầm tã đổ xuống khu nghĩa trang, dù đen bao trùm khắp nơi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Luật sư đứng trước bia mộ trang nghiêm, tuyên bố di chúc của ông cụ Vân về việc phân chia tài sản, phần tài sản để lại cho Vân Nghiệp Thành và Vân Kiều gần như bằng nhau.

Ban đầu Vân Nghiệp Thành chỉ muốn đào ra tài sản của ông cụ, nhưng giờ đây, ông ta chẳng thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình. Ông ta nghĩ đến việc trước khi lâm chung, ông cụ đã thốt ra cái tên kia, là đứa con trai thứ hai đã mất nhiều năm trước, ba của Vân Kiều.

Nhưng hóa ra, dẫu ông ta đã làm nhiều chuyện tồi tệ như vậy, ba cũng không quên để lại phần cho ông ta.

Luật sư nói, tuyên bố lời dặn của bác sĩ trước bia mộ cũng là sự sắp xếp của ông cụ khi còn sống, mục đích không cần nói cũng biết, sẽ không có ai dám gây rối trong hoàn cảnh này.

Vương Mạn Chi khóc lóc thảm thiết, đứa con dâu tỏ ra hết sức “hiếu thuận”. Trái lại, cháu gái Vân Kiều mà ngày thường ông cụ yêu thương nhất, chỉ im lặng.

Vân Kiều đứng trước bia mộ không nói một lời, chiếc dù đen gần như hòa làm một với trang phục đen của cô. Bóng dáng mỏng manh chịu đựng dưới làn mưa đang rơi nghiêng, đóa hoa trắng trên tóc lẳng lặng nở rộ nỗi nhớ thương.

Nhưng bóng hình gầy yếu như vậy vẫn canh giữ đến khi mọi người rời đi, cô mới buông dù xuống, quỳ gối trên mặt đất ướt sũng dập đầu ba lần, một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt.

“Ông nội.”

“Kiều Kiều phải đi rồi.”

Ngày thứ hai sau khi ông nội qua đời, Khương Tư Nguyên chịu áp lực tâm lý nhắc nhở cô: “Kiều Kiều, tớ biết hiện tại cậu không có tâm trạng gì, nhưng tớ vẫn muốn nhắc cậu một câu, hôm nay là ngày cuối cùng điền nguyện vọng.”

Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện làm cô không thở nổi, thật sự không có lòng dạ nào để suy nghĩ đến chuyện kia. Nhưng cô biết ông nội mong chờ, không muốn khiến ông nội thất vọng.

Cái chết của ông nội thực sự đã khiến tinh thần cô sụp đổ. Cô không còn người thân để có thể tin tưởng dựa dẫm vào nữa rồi, tựa như trái tim bị khoét mất một góc, trống rỗng, một chút cảm giác an toàn cũng không có.

Không thể để mình đắm chìm trong bi thương mãi, thế nên trước khi hết hạn điền nguyện vọng, cô đã đăng nhập vào trang web, sửa lại tên trường vốn đã chuẩn bị điền trước đây.

Đưa tay lau nước bùn trên trán, Vân Kiều nhặt dù lên lần nữa, bóng dáng đau buồn hòa vào làn mưa.

Cô đi chưa được mấy bước, một thân hình cao lớn đã ngăn cản con đường phía trước.

“Kiều Kiều.” Người nọ phát ra giọng nói khàn khàn đầy nặng nề.

“Anh đi đi, ông nội không muốn thấy anh.” Vân Kiều tránh đường, xa cách lãnh đạm né ra, không muốn nhìn anh ta thêm lần nào.

Văn Cảnh Tu đứng tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền.

Anh ta đã biết nguyên nhân vì sao bệnh tình ông cụ Vân đột ngột trở nặng, lòng đầy áy náy, anh ta muốn tới gần rồi lại không dám. Ở trước mặt Vân Kiều, anh ta chẳng khác gì một kẻ hèn nhát.

Vân Kiều che dù rời khỏi nghĩa trang, đi được một đoạn, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện một chiếc xe dừng lại bấm còi.

Vân Kiều quay đầu nhìn, cửa sổ xe màu đen hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của Thẩm Trạm: “Vân Tiểu Kiều, lên xe nào.”

Vân Kiều phớt lờ, tiếp tục cất bước.

“Bên ngoài nghĩa trang này, cũng không biết ông cụ Vân có nhìn thấy cháu gái tự giày vò mình không nữa?” Thẩm Trạm đặt một tay trên cửa kính xe, mặc cho cơn mưa phùn đang rơi lất phất.

Vân Kiều đành dừng bước, bờ môi mím thẳng tắp, cô thu dù rồi khom lưng lên xe.

Sau khi vào xe, Vân Kiều không nói một lời, Thẩm Trạm cũng không lên tiếng, mãi đến khi Vân Kiều nhận được một cuộc điện thoại, anh nghe ra vài từ mấu chốt: “Em muốn tới Cảnh Thành?”

“Vâng.” Cô điền vào trường đại học bên kia, chờ thư thông báo đến, cô sẽ qua đó ngay, không cần đợi khai giảng.

Trước khi đi, Vân Kiều trở về nhà họ Vân một chuyến, nơi đây chứa đựng biết bao ký ức khó quên, nụ cười xen lẫn nước mắt, vui vẻ cùng ưu thương.

Cô niêm phong toàn bộ những vật liên quan đến ông nội, sau đó đóng gói mấy thứ dính dáng tới Văn Cảnh Tu.

Gần chạng vạng, Vân Kiều tìm một chiếc xe, chuyển lên xe toàn bộ quà tặng của Văn Cảnh Tu, cô trả tiền cho tài xế: “Phiền anh, cứ ném thẳng vào bãi rác.”

Cô xử lý xong rác rưởi, còn một phần ghi chép quan trọng liên quan đến Văn Cảnh Tu trong điện thoại, cùng thông tin cô đã thu thập, chúng được lưu trữ riêng vào USB. Sau khi ông nội qua đời, chẳng ai đáng để cô toàn tâm toàn ý tin tưởng, cô không thắng nổi nhà họ Văn, đành phải chừa lại đường lui vì mình thôi.

Ngày Vân Kiều đi, hành trang của cô chỉ tóm gọn trong chiếc vali nhẹ nhàng, cô báo cho một mình Khương Tư Nguyên về việc mình sẽ chuyển nơi sinh sống. Khương Tư Nguyên nhất quyết phải đưa cô ra sân bay. Ngồi trên xe, cô ấy vẫn ôm cô khóc: “Kiều Kiều, cậu qua bên kia cũng phải thường xuyên liên lạc nha, đừng quên tớ đó.”

Cô ấy không khóc vì việc Vân Kiều đi học ở thành phố khác, mà vì phải tận mắt chứng kiến Vân Kiều trải qua vô vàn chuyện, ngay cả cô ấy là người đứng xem cũng hết sức đau lòng.

Quả thực Vân Kiều rất khổ, nỗi đau khổ này không nằm ở vật chất, dẫu có tiền cũng không thể bù đắp được.

“Được.” Vân Kiều ôm cô ấy.

Trong dòng xe, xuyên qua cửa kính, Vân Kiều phát hiện một chiếc xe quen thuộc thỉnh thoảng đi cùng họ, lúc sắp vượt qua thì cố ý thả chậm tốc độ để tụt về sau, cô không khỏi nhíu mày: “Đó là xe của Văn Cảnh Tu.”

Khương Tư Nguyên quay đầu nhìn: “Cậu... vẫn còn nhớ anh ta sao?”

Bất chợt bị hỏi, Vân Kiều lén lút che ngực, bi thương lắc đầu.

Khương Tư Nguyên như được cổ vũ: “Chú Triệu, phía sau có người xấu theo dõi, lái xe nhanh lên, nhất định phải cắt đuôi anh ta!”

“Vâng thưa cô.” Xe thình lình tăng tốc, nhưng không lường trước được một chiếc xe lớn không tuân thủ luật giao thông lao ngang qua.

Tài xế nhanh chóng xoay tay lái, chỉ nghe thấy tiếng va chạm vang dội, trước mắt Vân Kiều tối đen, ý thức dần trở nên mơ hồ.

Khoảnh khắc cuối cùng lưu lại trong đầu là có người bế cô lên, cô chỉ nhớ rằng, khi người nọ khom lưng, ngọc Quan Âm trước người buông xuống, sợi dây đỏ trên cổ kia vô cùng bắt mắt.
Bình Luận (0)
Comment