Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 8

Ninh Thành nóng bức khô ráo đổ mưa xuyên suốt một tuần.

Một nhà hàng Tây nằm trong tòa nhà cao tầng Lâm Giang gần sông, không gian lịch sự tao nhã. Trên bàn tròn kiểu Âu, những chiếc đĩa màu xanh kết hợp với các bộ dao nĩa màu bạc, làm tăng thêm độ bắt mắt, âm nhạc trầm lắng thoải mái bao trùm cả nhà hàng.

Trong bầu không khí lãng mạn tao nhã này, hai nhân vật chính thường xuyên lên tin tức giải trí gần đây đã hẹn nhau ăn tối dưới ánh nến.

Lương Cảnh Ngọc chậm rãi cắt thịt bò bít tết, ngước mắt nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh đối diện, giả vờ bâng quơ nhắc: “Cảnh Tu, ba mẹ em đã biết chuyện của chúng ta, họ muốn gặp anh.”

“Dạo này anh bận.” Văn Cảnh Tu viện cớ, chẳng thèm nghĩ ngợi gì.

Lương Cảnh Ngọc cười khẽ, ngón tay mảnh khảnh men theo đường nét mềm mại, vén một sợi tóc lên tai, để lộ ra góc mặt đẹp nhất của mình: “Lẽ nào anh vẫn còn tình cũ khó quên với em gái nhỏ kia à?”

“Nghĩ lung tung gì vậy?” Động tác cầm dao nĩa của anh ta khựng lại, vẻ mặt người đàn ông có phần trầm xuống, anh ta hơi cao giọng: “Chỉ là một cô bé, sao có thể so với ngôi sao lớn như cô Lương đây chứ.”

“Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, một em gái nhỏ yêu kiều như vậy, em nhìn cũng không nén được nỗi thương tiếc.” Lương Cảnh Ngọc đắn đo, giọng nói không nhẹ không nặng, trông có vẻ ôn hòa ân cần nhưng đầy sâu xa.

Nghe hiểu cô ta đang nhắc khéo, Văn Cảnh Tu nâng ly rượu đỏ lên nhẹ nhàng cụng với cô ta, anh ta hạ tầm mắt xuống, chỉ cười nhạt.

Nếu không phải đang vào giai đoạn then chốt tranh đấu với Văn Ngạn Trạch, anh ta cần gì phải hòa nhã với người phụ nữ này chứ.

Khi họ kết thúc bữa tối cũng đã gần chín giờ tối, Văn Cảnh Tu đích thân đưa người về đến cửa nhà. Anh ta lễ phép tính tạm biệt, Lương Cảnh Ngọc đã dừng lại trước mặt anh ta, nhướn mày: “Lên ngồi một chút không?”

“Gần đây rất nhiều người đang quan sát, lỡ như bị người ta chụp được, truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến em.” Văn Cảnh Tu không nhanh không chậm trả lời, giọng nói lạnh lùng chẳng hề ấm áp.

“Cảnh Tu, anh cũng đừng để em thất vọng đấy.” Dường như Lương Cảnh Ngọc tin lời anh ta, đặt ngón tay lên cánh tay cường tráng của người đàn ông rồi khẽ vuốt hai lần.

Cô gái uyển chuyển thăm dò, Văn Cảnh Tu vừa liếc thoáng qua đã nhìn thấu ngay, anh ta thầm cười nhạo trong lòng, nhưng cũng không thể hiện trên mặt. Anh ta hơi nhếch môi, cúi người hôn lên trán cô ta: “Em đừng nghĩ nhiều nhé?”

Anh ta dõi theo Lương Cảnh Ngọc đang đi từng bước về phía cửa nhà, ánh mắt có vẻ đong đầy tình cảm, cho tới lúc bóng dáng yểu điệu của người phụ nữ biến mất trong tầm nhìn, khóe miệng người đàn ông lập tức hạ xuống, trên mặt anh ta như thể đang xuất hiện một tầng băng vô hình.

Chỉ khi điện thoại di động vang lên, Văn Cảnh Tu mới xoay người trở về xe, nhìn thẳng vào ghi chú người gọi, nhận máy ngay.

“Tìm được chưa?”

“Phía bệnh viện bảo mật tin tức rất nghiêm ngặt, người của chúng ta tra xét rất lâu, người bên kia nói cô Vân đã được người thân mang đi.”

“Người thân?”

Một tuần trước, Khương Tư Nguyên bảo tài xế lái xe nhà mình qua đón Vân Kiều, trên đường ra sân bay xảy ra sự cố. Điều may mắn duy nhất là vụ tai nạn xe cộ cũng không quá nghiêm trọng, có người bị thương nhưng không ai chết.

Những người trong tai nạn được đưa đến bệnh viện, Văn Cảnh Tu chạy tới thăm một lần, nhưng khi đó vẫn chưa được phép vào thăm Vân Kiều.

Gần đây Văn Ngạn Trạch một mực theo sát anh ta, muốn nắm lấy nhược điểm và điểm yếu của anh ta, anh ta không thể đợi đến lúc Vân Kiều tỉnh lại, biết cô không có nguy hiểm tới tính mạng thì lập tức rời đi.

Anh ta cố gắng hết sức, tìm thời điểm thích hợp để đến bệnh viện gặp người, lại nhận được thông báo rằng Vân Kiều không còn ở bệnh viện nữa.

Trong nhà Vân Kiều gồm những ai, anh ta rất rõ, ông nội qua đời, người thân trên danh nghĩa của Vân Kiều chỉ còn Vân Nghiệp Thành.

Quan hệ giữa cô và nhà bác cả không hề hòa hợp, Vân Nghiệp Thành sẽ mang cô đi sao? Nhưng anh ta đã sớm phái người bí mật tiếp xúc với Vân Nghiệp Thành, Vân Nghiệp Thành cũng không biết.

Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc.

Văn Cảnh Tu sắp xếp thời gian khác, lén gặp Vương Mạn Chi.



Vì muốn bám lấy nhà họ Văn, Vương Mạn Chi vô cùng khách sáo với anh ta, thậm chí không cần Văn Cảnh Tu phí não suy nghĩ, bà ta đã chủ động tiết lộ: “Là mẹ ruột của Vân Kiều, thừa dịp chúng ta lơ là, đã chuyển con bé sang viện khác.”

“Chuyển đến đâu?”

“Không rõ lắm.”

Thuở bé, Vân Kiều từng theo ba mẹ sinh sống bên ngoài vài năm, sau này ba cô qua đời, cô mới được mẹ đưa về nhà họ Vân, nhưng mẹ cô không hề vào cửa cùng cô. Sau khi rời đi, bà không xuất hiện nữa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mấy năm nay, anh ta không nghe Vân Kiều nhắc tới nơi ở và việc sống chết của mẹ mình, nên họ tự ngầm thừa nhận người nọ đã biến mất vĩnh viễn. Nào biết vào lúc quan trọng này, bà lại xuất hiện, còn mang theo Vân Kiều bị tai nạn giao thông rời khỏi.

Sự việc vượt khỏi tầm kiểm soát, trong lòng Văn Cảnh Tu có phần bất an: “Kiều Kiều liên lạc với mẹ cô ấy khi nào?”

“Việc này chúng tôi không biết, cậu biết đứa bé Kiều Kiều kia nghĩ gì cũng giữ trong lòng mà. Dạo trước chẳng nói gì, giờ xảy ra chuyện, mẹ nó lại bất ngờ xuất hiện.”

Vốn dĩ Vương Mạn Chi vẫn nhớ thương một nửa tài sản của Vân Kiều, muốn mượn cơ hội này để hòa hoãn quan hệ với cháu gái một chút, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim* mang Vân Kiều đi. Huống hồ, người ta còn là mẹ con ruột, bà bác cả này, dù mồm mép lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng thắng được mẹ ruột.

*Nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim (半路杀出个程咬金): chỉ những chuyện xảy ra bất ngờ, đương sự hoàn toàn không liệu trước được.

Văn Cảnh Tu muốn nghe thêm tin tức từ miệng bà ta, Vương Mạn Chi vẫn hàm hồ, vờ vịt lo lắng: “Cũng không biết mẹ con bé đang tính toán gì, liệu có tốt với Kiều Kiều không. Nếu Cảnh Tu tìm được Kiều Kiều, phải nhớ báo cho chúng tôi biết.”

Vương Mạn Chi đã gặp mẹ đẻ Vân Kiều một lần ở bệnh viện, từng lời của bà sắc bén, gần như không cho bà ta cơ hội để giả vờ.

Nói thật, bà ta không hề để ý đến Vân Kiều, nên chẳng rõ chuyện giữa mẹ Vân Kiều và Vân Kiều. Giống hiện tại vậy, khi Văn Cảnh Tu hỏi bà ta, bà ta chỉ đành đổ hết mọi chuyện lên đầu mẹ ruột Vân Kiều, vì quả thực không có nhiều tin tức để bà ta tiết lộ thêm.

Văn Cảnh Tu quen biết Vân Kiều nhiều năm, sao có thể không biết Vương Mạn Chi đang làm bộ làm tịch, anh ta nhanh chóng đuổi Vương Mạn Chi rời đi.

Cả nhà Vân Nghiệp Thành không một ai đáng tin cậy. Chuyện của Vân Kiều, anh ta sẽ tiếp tục âm thầm điều tra.

*

Bệnh viện tư nhân được thiết kế thanh nhã, ngoài cửa sổ thổi làn gió nhẹ, mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt của thực vật.

Trong phòng bệnh yên tĩnh loáng thoáng truyền ra tiếng ác mộng ngắt quãng, cô gái nằm trên giường bệnh màu trắng tái xanh mặt mày, khuôn mặt vốn bình tĩnh từ từ trở nên bất an.

Cô đứng giữa thế giới tối tăm, bên tai bị vây quanh bởi những giọng nói đến từ nhiều người khác nhau.

“Kiều Kiều, sau này ba không thể ở cạnh con nữa, đáng tiếc quá, không được tận mắt nhìn con trưởng thành.” Đó là một giọng nam ôn hòa hiền lành nhưng yếu ớt, cô như chứng kiến một người đàn ông cao lớn ngã xuống trước mặt mình.

Không lâu sau, một người phụ nữ nắm tay cô, lại buông ra: “Kiều Kiều, mẹ phải đi rồi, về sau ông nội sẽ che chở con.”

Khung cảnh thay đổi, cô bé thận trọng đứng trong phòng, đối mặt với ông cụ đang nghiêm túc: “Cháu tên Vân Kiều à? Mẹ cháu đã đưa cháu tới, kể từ lúc này cháu hãy ở lại nhà họ Vân.”

Trong hoàn cảnh xa lạ thế này, cô bé tràn đầy nghi ngờ, còn có phần sợ hãi.

Cô mơ màng đứng giữa căn phòng lớn hoa lệ rộng rãi, nhặt lên chiếc vòng cổ màu vàng rơi trên mặt đất, bỗng nhiên bị người phụ nữ gọi là “Bác cả” mạnh bạo bắt lấy: “Con nhóc chết tiệt, dám trộm đồ của tao, xem tao phạt mày thế nào!”

Tiếp theo, cô gái nhỏ yếu bị đẩy vào phòng tối, cô khóc lóc giải thích, bà ta không hề tin: “Khi nào chịu nhận sai thì tao mới thả mày ra.”

Cửa chính đóng chặt, căn phòng chìm trong bóng tối, cô gái không ngừng gõ cửa phòng, kêu khàn cổ họng cũng không ai tới liếc nhìn cô. Cô đói và mệt lả, cuối cùng ngủ thiếp đi ở một góc tối.

Mộng cảnh đến tận đây, tất cả hình ảnh hóa thành hư vô, cô gái trên giường bệnh chậm rãi mở mắt, tầm mắt mông lung dừng ở một bóng đen. Đợi thấy rõ hơn, cô trở tay không kịp, đối diện với một gương mặt tuấn tú.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Trạm nheo mắt, đứng thẳng người.



Vừa rồi, Vân Kiều vẫn luôn nói mớ, đứt quãng không nghe rõ lắm, anh khom lưng để tìm hiểu, đúng lúc bắt được khoảnh khắc Vân Kiều mở mắt.

Anh tiện tay kéo ghế qua ngồi bên cạnh, lười biếng dựa lưng, thấy cô gái trên giường chậm rãi chống đỡ ngồi dậy, rốt cuộc cô cũng dời mắt qua.

Bị Vân Kiều thẳng thừng nhìn như vậy, Thẩm Trạm không hề sợ hãi, cũng nhìn thẳng vào cô, như thể đôi bên đang đấu mắt trong im lặng.

Nhưng lúc này, cô gái vừa tỉnh dậy chống tay lên giường, hơi nghiêng đầu, cất giọng khàn khàn hỏi: “Anh là, ai vậy?”

Tư thế ngồi của Thẩm Trạm không thay đổi, anh nhướn mày, buồn cười trêu chọc: “Chưa tỉnh ngủ à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô gái với trí nhớ trống rỗng vẫn quan sát anh, hai mắt đầy mông lung: “Xin lỗi, hình như em... không nhớ rõ nhiều chuyện lắm.”

Trong đầu cô chỉ ấn tượng phần nào thôi, còn muốn hỏi cụ thể cô nhớ gì hay quên gì, cô cũng không thể trả lời.

“Còn nhớ tên mình không?”

Cô lắc đầu.

“Còn nhớ mình bao nhiêu tuổi không?”

Cô lắc đầu.

“Em thấy anh đẹp trai không?”

Cô vẫn lắc đầu.

Khoảnh khắc này, Thẩm Trạm đã tin chắc cô có vấn đề, bấm chuông gọi bác sĩ: “Hãy kiểm tra não em ấy.”

Vân Kiều mất trí nhớ chẳng khác nào một tờ giấy trắng, chỉ lẳng lặng phối hợp với bác sĩ kiểm tra, trả lời câu hỏi của bác sĩ.

Bác sĩ kết luận rồi nói với Thẩm Trạm: “Trước mắt thì kiểm tra cơ thể thấy không có gì đáng ngại. Lúc xảy ra tai nạn, phần đầu của bệnh nhân từng bị va đập, có lẽ đã ảnh hưởng đến trí nhớ.”

“Mất trí nhớ?”

“Ừ, hiện tại trí nhớ của cô ấy trống rỗng.”

“Chậc...” Chuyện máu chó như vậy xảy ra thật kìa.

“Có thể chữa khỏi không?”

“Về mặt lý thuyết thì không xác định được. Chúng tôi không thấy thương tích trên đầu cô ấy, không thể bắt đầu điều trị. Nếu anh muốn bệnh nhân khôi phục trí nhớ, có thể thử thôi miên.”

“Có ảnh hưởng đến chỉ số thông minh không?” Đầu óc của cô vốn đã không tốt, còn thôi miên gì chứ.

“Theo cuộc trò chuyện vừa rồi của tôi với cô ấy, thì cô ấy vẫn còn giữ kỹ năng sống, chỉ không nhớ rõ người và chuyện thôi.” Hàm ý, kiến thức cô học được vẫn như cũ.

Thẩm Trạm gật đầu: “Vậy là được.”

Nhưng chẳng mấy chốc, Thẩm Trạm đã dùng trải nghiệm của chính mình để vả mặt vị bác sĩ uy tín này, kết luận quá sớm rồi!

-



Bước ra từ phòng làm việc của bác sĩ, Thẩm Trạm điều chỉnh lại thái độ. Lúc anh sắp đến phòng bệnh của Vân Kiều, không biết đang nghĩ tới điều gì, anh chợt nở nụ cười, bước nhanh hơn.

Anh đẩy cửa, chỉ thấy cô gái trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang ôm chăn ngồi trên giường, cô nhìn cánh cửa chăm chú, tầm mắt đôi bên giao nhau giữa không trung.

“Anh đi đâu vậy?”

Thẩm Trạm đã giúp cô uống nước, cổ họng được xoa dịu, giọng cô không còn khàn khàn như lúc mới tỉnh lại. Cô nói chuyện nhẹ nhàng, âm thanh mềm mại mang theo âm sắc đặc biệt, từa tựa sợi lông vũ gãi ngứa bên tai.

Nghe thấy câu này, Thẩm Trạm không hiểu sao lại sinh ra ảo giác, cứ như mình đang bị chất vấn vì làm chuyện xấu bên ngoài...

Anh ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh qua hỏi bác sĩ, đầu em còn cứu được không.”

“Vậy em còn cứu được không?”

Biểu cảm của cô vô cùng hiếu kỳ, Thẩm Trạm suýt đã cười chết.

Thẩm Trạm nhìn giường, thấy rõ trong lòng cô đang một chiếc chăn bông dày, trong phòng có điều hòa mà vẫn cảm thấy nóng: “Mùa hè, ôm chăn dày như vậy làm gì?”

“Không có ai, em sợ.” Một mình ở nơi xa lạ, trong đầu cô trống rỗng, chẳng nhớ ra việc gì, cô cảm giác thiếu an toàn lắm.

Trong tay ôm vật gì đấy, cô mới có thể yên tâm phần nào.

Quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và ánh mắt ngây thơ kia, trong mắt Thẩm Trạm lóe lên chút khác thường, anh bước qua rồi xốc chăn lên.

Hiện tại đã có người ở trong phòng nên Vân Kiều không còn sợ hãi nữa, để mặc Thẩm Trạm kéo chăn dày ra, anh thay bằng chiếc mền mỏng.

Tuy cô mất trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn xem như còn rõ ràng, cô đã biết tên mình, nhưng không nhớ ra nguyên nhân mất trí nhớ.

“Tại sao em phải nhập viện?”

“Tai nạn giao thông.”

“Vậy anh là gì của em?”

“Ân nhân cứu mạng.”

Một hỏi một đáp, Vân Kiều chẳng phản ứng quá nhiều, không nhìn ra được chút kinh hoảng sợ sệt nào, bình tĩnh đến mức chẳng giống một người mất trí nhớ.

Thẩm Trạm thấy hết mọi hành động của cô, mãi đến khi bác sĩ gõ cửa lần nữa, bác sĩ ra hiệu cho Thẩm Trạm.

Thẩm Trạm hiểu ngay, xoay người bước ra ngoài.

Vân Kiều dõi mắt theo bóng lưng đang rời đi kia.

Cô nhớ lần trước bác sĩ kia đến, Thẩm Trạm và bác sĩ đã rời đi rất lâu, để cô một mình trong phòng.

Cô không muốn thế.

Vân Kiều sợ bị vứt bỏ xốc mền mỏng lên, vốn định xuống giường đuổi theo, nhưng vì cô đã nằm trên giường nhiều ngày, hai chân đột nhiên tê đến độ bị chuột rút.

Tiếng động quá lớn khiến hai người ở cửa quay đầu lại, bác sĩ còn chưa kịp phản ứng thì thấy bóng dáng kế bên chợt xẹt qua. Thẩm Trạm đã trở về cạnh giường, ngồi xổm trước mặt Vân Kiều.

Anh chưa kịp lên tiếng, bàn tay mềm mại của cô gái đã ôm chặt lấy anh: “Em không muốn ở đây một mình.”
Bình Luận (0)
Comment