Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 77

Đối với Ngôn Tư Mộ, việc mặc đồ đẹp, trang điểm tỉ mỉ rồi đăng lên mạng xã hội là chuyện bình thường, phong cách hoạt bát tinh nghịch kia cũng rất giống tính tình của cô, nhưng cuộc hẹn vào Giáng sinh thì mang một ý nghĩa đặc biệt khác.

Cuộc gọi của Trần Mặc đã đến đúng như dự đoán, Ngôn Tư Mộ bâng quơ trả lời, chỉ tập trung vào ngón tay. Khi mới nói được nửa câu với anh, cô chợt nhắc thợ làm móng hãy thay hình trang trí.

Đương nhiên Trần Mặc biết kế hoạch của cô.

Cô muốn hẹn hò với người khác, thậm chí còn vui vẻ đi làm móng.

Trong khoảng thời gian này anh không vội vàng xuất viện, mong chờ Ngôn Tư Mộ qua thăm. Nhưng Ngôn Tư Mộ nói được làm được, không đến là không đến thật, hôm nay cô còn cập nhật tin này lên vòng bạn bè, Trần Mặc hơi hoảng hốt.

Vào mấy dịp lễ trong nhiều năm qua, Ngôn Tư Mộ luôn năn nỉ anh đi cùng, lần này lại âm thầm đồng ý lời mời của người khác, thậm chí còn trắng trợn đăng thông báo lên vòng bạn bè.

“Mộ Mộ, anh xuất viện rồi.” Trong lời nói của anh mang theo hàm ý nào đó.

Ngôn Tư Mộ thuận miệng đáp: “À, chúc mừng anh.”

Cô trả lời ngắn gọn qua loa giống hệt một người bạn bình thường, cứ như không quan tâm đến suy nghĩ của người ở đầu dây bên kia.

Một lần nữa, người đàn ông không bao giờ sợ hãi trong việc giao tiếp lại cảm thấy ngôn từ của mình sao mà vụng về quá.

Trước đây, Ngôn Tư Mộ luôn là người không ngừng nhắc đến các chủ đề, anh chỉ cần nghe thôi, nhưng bây giờ cô đang ngày một xa anh hơn. Cảm giác mệt mỏi, bất lực bủa vây trong lòng anh.

Sau khi im lặng một lúc, Ngôn Tư Mộ mất kiên nhẫn: “Ai da, thôi em không nói chuyện với anh nữa, em đang bận lắm.”

Giọng nói trong điện thoại nhỏ dần, Trần Mặc vẫn đang nghe cuộc trò chuyện giữa cô với người làm móng, nói gì mà “trồng hoa đào”. Khi anh đang vểnh tai lên muốn tìm hiểu thêm thì cuộc gọi đã kết thúc.

Ngôn Tư Mộ ngắt điện thoại, để sang một bên.

Chậc, kẻ nhát gan dám gọi điện thoại mà không dám nói.

Đợi lát nữa nếu cô đến thẳng nhà họ Trần gõ cửa, có phải Trần Mặc sẽ bị cô dọa cho giật mình không?

Ngôn Tư Mộ dựa vào ghế suy nghĩ miên man, để mặc thợ làm móng khéo léo dùng các dụng cụ để trang trí bộ móng xinh đẹp của mình.

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên, Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu nhìn, nhận được cuộc gọi ngoài ý muốn.

“Chị Niệm Niệm.”

“Chị đã về rồi?”

Nửa tiếng sau, Ngôn Tư Mộ thay đổi kế hoạch đến nhà họ Trần, cô quay về nhà họ Ngôn. Xe dừng trước cửa, cô vội vã nắm chặt chiếc túi nhỏ trên vai rồi chạy vào trong, bỏ qua hết lời nói hay hành động thanh nhã được học hằng ngày.

Người giúp việc trong nhà đang vây quanh bàn tán, Ngôn Tư Mộ chỉ để ý tìm người. Theo tin tức mà mọi người nói, cuối cùng cô đã thấy bóng lưng thon thả tao nhã như trúc, giống hệt một bức tranh ở hành lang trên lầu.

Thiếu nữ mảnh mai mặc một chiếc áo khoác len màu xanh nhạt, cổ áo được bao quanh bởi lớp lông dày trắng như tuyết, suối tóc dài đen mượt buông xõa qua vai, cô gái vén một phần lên để tạo thành búi nhỏ, trên đó cài một chiếc kẹp tóc hình trăng lưỡi liềm.

“Chị!” Trong mắt Ngôn Tư Mộ tràn ngập hớn hở, giọng nói nhẹ nhàng lộ rõ niềm vui.

Cô gái nghe thấy tiếng quay đầu nhìn, đôi mắt xanh nhạt như làn nước mùa thu, toát lên vẻ tĩnh lặng của sóng biếc. Mỗi khi đối diện với đôi mắt của chị họ, Ngôn Tư Mộ luôn không nén được nỗi kinh ngạc trước sắc đẹp mỹ lệ ấy.

Cô gái đang bế một bé cún chưa lớn, chú Samoyed được gọi là “thiên sứ nụ cười” nằm trong vòng tay cô gái, cảnh tượng này mang tới cảm giác hài hòa, dịu dàng khôn tả.

Ngôn Niệm, người chị họ thân thiết nhất của cô, là một người tuyệt vời.

Quanh năm suốt tháng chị họ sống ở nước ngoài với ba mẹ, thi thoảng hai chị em nói chuyện qua video. Tuy họ không thường xuyên gặp nhau, nhưng nhờ vào mối quan hệ máu mủ kỳ diệu, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

Nếu không có bé cún trong lòng chị, Ngôn Tư Mộ đã nhào tới bày tỏ nỗi nhớ rồi.

Hai chị em cười cười nói nói trên đường quay về sảnh lớn, họ ngồi tán gẫu tầm nửa tiếng, Ngôn Niệm đột nhiên nhắc tới: “Hôm nay là Giáng sinh.”

“Đúng rồi!”

“Thiểu Thiểu không đi chơi à?”

“Đi chơi cũng không quan trọng bằng chị.” Cô ôm cánh tay Ngôn Niệm không buông.

Đến tận giờ tên quỷ nhát gan nào đó vẫn cứ im lặng, dù sao thời gian cũng còn sớm, cô sẽ lừa thêm một lát nữa, phải để anh nhớ lâu thật lâu mới được.

“Không đi thật à? Vậy tối nay ở bên này với chị nhé?” Ngôn Niệm ngắm nhìn cô em gái xinh đẹp nghịch ngợm, trong lòng ngập tràn dịu dàng.

“Em ra ngoài một tí rồi quay về với chị được không?” Một câu mất mặt như thế lại được cô nói với giọng điệu nũng nịu, không hề xấu hổ.

Ngôn Niệm nở nụ cười, bình thản nói: “Chờ xíu, chị lên phòng lấy đồ.”

“Đồ gì?” Cô vô thức hỏi.

Ngôn Niệm thấy vẻ chờ mong trong mắt cô, đáp: “Một món quà nhỏ cho em.”

Quà?

Ngôn Tư Mộ hoàn toàn tập trung vào món quà, không để ý từ cụ thể trong lời nói của Ngôn Niệm.

Vài phút sau, Ngôn Niệm cầm một món đồ xuất hiện, bàn tay thon dài của cô ấy nhẹ nhàng đưa chiếc hộp vuông vắn cho cô, Ngôn Tư Mộ vội vã nhận lấy.

Cô nhấn giữ nút kim loại, hộp từ từ mở ra, một cặp bông tai kim cương màu hồng trong suốt như pha lê được mài giũa thành đóa hoa hồng tỏa sáng trước mặt cô.

“Oa!” Thấy đồ vật tinh xảo đẹp đẽ, cô thẳng thắn bày tỏ niềm yêu thích, trông hồn nhiên như một đứa trẻ: “Đẹp quá chị ơi, xinh đẹp tuyệt vời.”

“Đeo thử nào.” Ngôn Niệm vừa nói vừa lấy một tấm gương nhỏ hình tròn từ trong túi ra.

Ngôn Tư Mộ nhìn sang, như đang thắc mắc tại sao chị lại mang theo gương tròn nhỏ bên người, Ngôn Niệm mỉm cười giải thích: “Ban nãy lấy cho em.”

Ngôn Tư Mộ cầm bông tai nhìn ngắm mãi. Chắc chắn tốn rất nhiều thời gian để chạm khắc viên kim cương hoa hồng này, các chi tiết trang trí xung quanh được thêm vào càng đặc biệt hơn.

Ngôn Niệm giơ gương tròn lên, Ngôn Tư Mộ chạm vào dái tai, gỡ xuống ngọc trai đeo ra ngoài hôm nay, cô soi gương rồi đeo đôi bông tai kim cương hồng lên: “Chị Niệm Niệm, tay nghề của chị tiến bộ hơn nữa rồi.”

“Dù sao yêu cầu của khách hàng cũng không thấp.” Ngôn Niệm giữ gương giúp cô, chị nhẹ nhàng lướt mắt qua viên kim cương hồng sáng ngời như pha lê, giống hệt ánh sao lấp lánh: “Nửa năm trước được giao vật liệu, bây giờ mới đưa cho em, cũng không muộn lắm.”

Cho rằng chị đang nói về việc phải liên tục nâng cao tay nghề vì khách hàng yêu cầu, thế nên Ngôn Tư Mộ cũng không nghĩ nhiều, cô tò mò hỏi: “Tên nó là gì ạ?”

Mỗi một sản phẩm do Ngôn Niệm thiết kế đều mang một cái tên riêng, thậm chí còn ẩn chứa câu chuyện nhỏ riêng, không biết đóa hồng nhỏ này được đặt cái tên thú vị nào đây.

Chị không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em nghĩ nó tên gì?”

“Em thấy nó thì trong đầu hiện lên ba từ thôi: Bông hồng nhỏ. Nhưng em nghĩ không phải.” Ngôn Niệm là người uyên bác, tên sản phẩm luôn được đặt bằng những từ ngữ hoa mỹ chứa đựng hàm ý độc đáo.

Chỉ người bình thường như cô mới nghĩ ra tên “bông hồng nhỏ” phổ biến, dễ hiểu như vậy.

Sau khi cô đeo bông tai kim cương hồng vào, Ngôn Niệm cất gương tròn: “Nó tạm thời chưa có tên, đợi đến thời điểm thích hợp thì em sẽ biết.”

“Thần kỳ thế à?” Đặt tên cũng cần thiên thời địa lợi nhân hòa nữa.

Tuy nhiên, mỗi nhà thiết kế sẽ có những nguyên tắc và sở thích riêng biệt, cô chỉ nhận quà, liên tục cảm ơn Ngôn Niệm, đồng thời nịnh nọt khen ngợi vẻ đẹp của chị: “Chị ơi, khi nào đặt được tên, chị nhớ nói cho em nhé.”

Nhưng Ngôn Niệm chỉ cười chứ không đáp.

Ngôn Tư Mộ đã thể hiện rõ ràng, Ngôn Niệm cũng không định giữ cô lại. Tầm bốn năm giờ chiều, Ngôn Tư Mộ chuẩn bị rời đi, vừa bước tới cửa nhà, cô nhận được cuộc gọi từ bạn thân Vương Giai Lộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lộ Lộ?”

Ngày Giáng sinh, Vương Giai Lộ thường tụ tập với đám bạn, đáng tiếc hôm nay vận may không tốt, cô ấy liên tục thua trò chơi, trời còn chưa tối đã gọi thẳng cho “người cứu mạng” Ngôn Tư Mộ, nhờ cô đến giúp.

Cuối cùng Vương Giai Lộ được Hoắc Vũ Phi đỡ ra ngoài. Thấy cô ấy như vậy, Ngôn Tư Mộ còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.

“Gần đây tớ bị cảm nên không uống được nhiều, hôm nay đen đủi quá, bà đây không chơi với họ nữa.” Vương Giai Lộ phóng khoáng thoải mái nhưng vẫn có nguyên tắc riêng, tửu lượng bản thân có hạn, cô ấy thấy khó chịu sẽ kêu ngừng.

Cô ấy nói rồi đẩy người bên cạnh ra, chạy qua một bên khom lưng nôn mửa mà không được.

Vương Giai Lộ sợ nôn làm bẩn xe, Hoắc Vũ Phi chủ động chở họ về.

Không bàn về những điều khác, Hoắc Vũ Phi thường rất tốt bụng với bạn bè, là một người quen mà Vương Giai Lộ tin tưởng.

Cô ấy gọi Ngôn Tư Mộ tới vẫn còn nguyên nhân khác: “Thiểu Thiểu, hai ngày nay có ai ở nhà cậu không? Tớ muốn đến ở ké.”

“Sao thế? Nhà cậu xảy ra chuyện gì à?”

“Đừng nói nữa, cậu không biết tên người yêu cũ tớ mới chia tay điên cỡ nào đâu. Anh ta luôn chặn đường tớ, gần đây tớ không còn hơi sức chơi đùa với anh ta nữa, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh ở trong vài ngày.”

Vương Giai Lộ đã nói tới nước này, Ngôn Tư Mộ cũng không có lý do gì để từ chối, cô đưa cô ấy về căn hộ.

Ngôn Tư Mộ không ngờ việc đón một người sẽ mất nhiều thời gian như thế. Khi gần đến nơi, Vương Giai Lộ cảm thấy vô cùng khó chịu vì say xe, Hoắc Vũ Phi tốt bụng mở cửa xe cho cô ấy, không ngờ cô ấy không nhịn được…


Ống tay áo của Hoắc Vũ Phi hứng chịu tai họa, hai cô gái lúng túng sững sờ tại chỗ.

Ngôn Tư Mộ đành đưa hai người họ vào căn hộ, để họ tự xử lý.

Nhiều lần cô kiểm tra Vương Giai Lộ, chắc chắn cô ấy không sao rồi cô pha hai ly nước mật ong cho họ uống, Vương Giai Lộ đến thẳng phòng khách nằm ngủ.

Bên này Ngôn Tư Mộ đeo túi lên chuẩn bị ra ngoài với Hoắc Vũ Phi. Cậu ta bèn lên tiếng: “Giờ này mà cậu còn muốn ra ngoài?”

“Không được sao?”

“Đương nhiên có thể.” Ban nãy, dọc đường đi có Vương Giai Lộ nên họ mới nói chuyện. Nhưng hai người họ chỉ là người quen, vì phải xuống lầu nên đành đi chung, Hoắc Vũ Phi thử tiếp xúc lần thứ hai.

Không gian trong thang máy nhỏ hẹp yên tĩnh, đã trôi qua nhiều ngày, Hoắc Vũ Phi quan sát đóa hoa hồng nhỏ gai góc này một lần nữa. Khi Ngôn Tư Mộ vô thức vén tóc lên, cậu ta chú ý tới viên kim cương hồng trên tai cô.

“Bông tai đẹp đấy.” Cô chủ kiêu ngạo kết hợp với hoa hồng có gai, trông hợp vô cùng.

“Cảm ơn lời khen.” Ngôn Tư Mộ vẫn điềm nhiên, không thể hiện cảm xúc nào khác trước lời khen của cậu ta.

Kể từ lần hai người cãi nhau trước đó, rồi khi gặp lại nhau, họ đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh hòa nhã. Trong thế giới giả dối của người lớn, vẫn có một số người giữ được bản chất thật.

Trên đoạn đường từ cửa thang máy đến cổng chung cư, Hoắc Vũ Phi chủ động lấy lòng: “Tớ xin lỗi vì chuyện trước kia.”

Cô thoải mái: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của cậu.”

“Không phải đâu, Ngôn Tư Mộ, cậu…” Nếu đổi thành người khác thì họ sẽ hiểu ý, tự giác lùi lại một bước, nhưng cô thì không, trông vẫn cực kỳ tự tin.

Hoắc Vũ Phi không những không giận mà còn cười: “Nói thật, làm bạn với cậu chắc sẽ thú vị lắm.”

Ngôn Tư Mộ nhướn mày: “Cậu cũng không tệ.”

Trải qua mấy ngày tiếp xúc trước đây, đôi bên đều hiểu người kia không phù hợp để yêu. Nhưng nếu chuyển thành bạn bè bình thường, họ sẽ nở nụ cười xóa sạch ân oán.

*

Trần Mặc không giỏi ăn nói, đành dùng hành động. Anh lái xe đến nhà họ Ngôn, nhưng biết được Ngôn Tư Mộ đã rời đi trước anh một bước.

Trong mắt thoáng qua vẻ u ám, Trần Mặc xoay người rời khỏi, phớt lờ những lời to nhỏ đằng sau.

Người đàn ông sở hữu vóc dáng cao lớn, bước đi vững chắc, chỉ có đôi tay gân guốc buông thõng bên người đã để lộ nỗi lo lắng che giấu trong lòng anh.

Cô đang hẹn hò với một người xa lạ!

Suy nghĩ này cắm sâu trong tâm trí Trần Mặc, mang tới cảm giác chua xót và căng thẳng không sao chịu thấu.

Biết bao lần anh từng nghĩ, vào một ngày nào đó trong tương lai, Ngôn Tư Mộ sẽ mất hứng thú với anh và thích người khác, còn anh thì lùi về sau, dùng tư cách người thân hoặc bạn bè âm thầm bảo vệ cô.

Anh cam tâm tình nguyện làm kỵ sĩ của công chúa, nhưng anh đã nảy sinh tâm tư khác khi bầu bạn với công chúa mỗi ngày.

Sau sinh nhật của Ngôn Tư Mộ, mọi thứ đã thay đổi, lần này cô không đùa mà thật sự kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng sau khi nghĩ kỹ, anh nhận ra lòng khiêm tốn hào phóng của mình, tất cả chỉ là hão huyền!

Trần Mặc gọi điện nhưng không ai nghe, khiến anh không khỏi suy đoán có phải Ngôn Tư Mộ đã vui đến mức quên mất trời đất rồi không.

Trước đây, lúc nào Ngôn Tư Mộ cũng là người tới tìm anh. Ngoại trừ che giấu tình cảm thật trong lòng, anh không hề dè dặt trao hết cho cô, cô muốn gì có đó, hỏi gì anh đáp nấy, Trần Mặc những tưởng như vậy đã đủ.

Mãi đến hôm nay anh mới phát hiện, nếu không liên lạc được, thậm chí anh còn không biết nên tới đâu tìm người.

Anh cũng biết địa điểm, nhưng có quá nhiều lựa chọn phức tạp, khiến anh không thể xác định được bây giờ Ngôn Tư Mộ sẽ đi đâu?

Xe dừng ở vài nơi quen thuộc, nhà họ Ngôn, lớp Âm nhạc, kể cả địa điểm giải trí mà cô thường đến. Anh hiểu rõ tìm kiếm như vậy chẳng khác gì mò kim đáy biển, nhưng lúc mất liên lạc, anh chỉ biết làm bấy nhiêu thôi.

Anh không tài nào yên tâm chờ đợi giống trước đây được.

Sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng anh vẫn tới căn hộ của Ngôn Tư Mộ.

Anh thấy hai bóng người đang đứng ở một góc, nơi mà nhiều lần anh từng đưa Ngôn Tư Mộ về. Ánh đèn đường màu cam chiếu xuống hai người, khung cảnh sáng rõ hơn cả ban ngày.

Họ đang nói chuyện, họ đang cười đùa, họ rất vui vẻ.

Trần Mặc ngồi trong xe, trái tim như bị bóp mạnh đến nỗi không thở được, toàn bộ thế giới xung quanh anh trở nên yên tĩnh.

Ký ức không ngừng quanh quẩn trong tâm trí anh: Giữa màn đêm mờ ảo, giọng nói đặc biệt của cô gái vang vọng bên tai anh hết lần này đến lần khác.


“Không phải muốn trêu đùa anh, mà vì em thích anh.”

“Nếu anh không đồng ý cũng không sao, từ giờ trở đi em sẽ theo đuổi anh, theo đuổi tới khi nào anh đồng ý mới thôi!”

“Nhưng em không muốn để anh đi.”

“…”

Mỗi một câu mỗi một từ Ngôn Tư Mộ đã nói đều khắc sâu vào tâm khảm anh, từ lời tỏ tình thản nhiên sang những lần làm nũng ngọt ngào, cuối cùng dừng ở từng câu hỏi chua chát, tất cả nổ trong tai anh, tạo thành một vết thương sâu trong tim.

Trước khi mọi chuyện thay đổi, Ngôn Tư Mộ đã nói anh hãy lựa chọn: “Trần Mặc, nếu anh không chịu thừa nhận anh thích em, vậy em sẽ thích người khác đấy.”

Lúc ấy anh đã nói thế nào?

Chỉ muốn cô đừng buồn, không thích cũng không sao.

Nếu chưa từng thật sự trải qua cảnh chia ly xa cách, anh sẽ không thể hiểu được nỗi đau dù tưởng tượng đến cỡ nào. Khi cảnh tượng ấy xảy ra, anh không thể nào đối mặt, anh thà làm một kẻ xấu hèn hạ thất hứa còn hơn.

Trần Mặc chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính xe, anh dần tập trung, mở cửa xe, đôi chân thon dài bước xuống, từng bước đi như cắm rễ vào mặt đất, nặng nề lún sâu.

Dưới ánh đèn đường, Hoắc Vũ Phi hỏi lần thứ hai: “Không cần đi nhờ xe thật à?”

Ngôn Tư Mộ lắc đầu: “Không, tôi có kế hoạch rồi.”

“Vậy được, lần này chúng ta làm hòa nhé, sau này có thấy tôi thì cũng đừng tỏ ra lạnh lùng nữa.” Hoắc Vũ Phi nhanh chóng lấy điện thoại ra, nói cô thêm mình vào danh sách bạn bè.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi không thể hứa được.” Cô không dám hứa hẹn, nhưng vẫn lấy điện thoại ra thêm người vào danh sách bạn bè.

Vốn dĩ chẳng phải thù hận sâu sắc gì, đối với những người có chung nhóm bạn bè như họ, cô thà làm bạn còn hơn làm kẻ thù.

Quả thực Ngôn Tư Mộ đã từ chối lời mời ngồi chung xe của Hoắc Vũ Phi, lúc tạm biệt, Hoắc Vũ Phi giơ tay nhặt chiếc lá rơi trên đầu giúp cô.

Động tác của cậu ta rất nhanh nên cô không kịp phản ứng, Hoắc Vũ Phi thoải mái giơ chiếc lá cho cô xem, không còn giả vờ mập mờ như lúc mới quen, bây giờ cậu ta thực sự coi cô là một người bạn.

Họ không biết cảnh này khi lọt vào mắt một người đang để ý, đã biến thành đôi nam nữ xoa đầu thân mật.

Lúc thấy Ngôn Tư Mộ đang ngoan ngoãn ở trước mặt chàng trai khác, còn thoải mái để cậu ta vuốt tóc, trong khi cô vốn không thích bị người khác chạm vào, Trần Mặc đột nhiên sững người, gió lạnh xâm nhập toàn thân, anh cảm thấy buốt giá từ đầu đến trái tim.

“Mộ Mộ.” Giọng nói khàn khàn như chứa đầy sỏi cát, khiến hai người sắp tách ra dời mắt sang.

Hai người đàn ông nhìn nhau, Hoắc Vũ Phi chợt cảm giác lạnh sống lưng, vô thức xoa xoa tay: “Ai đây?”

Ngôn Tư Mộ trả lời: “Bạn của tôi.”

Ba từ ngắn gọn này đã trói mối quan hệ của họ trong một ranh giới nhất định. Trước đây khi gặp bạn bè chung của hai người, cô luôn tỏ ra thân thiết không giấu giếm, cảm thấy rất đắc chí trước những suy đoán mập mờ của người khác.

Nhưng bây giờ thì không, dường như cô đã xem anh như người qua đường.

Ngôn Tư Mộ nghiêng đầu nói Hoắc Vũ Phi hãy đi trước, Hoắc Vũ Phi dày dặn kinh nghiệm vừa nhìn đã thấy rõ bầu không khí kỳ lạ giữa ba người. Cậu ta nhanh chân chuồn trước, nhường lại không gian cho hai người.

“Tại sao không nghe điện thoại của anh?” Trần Mặc đứng trước mặt cô, cất tiếng chất vấn.

Ngôn Tư Mộ vội vã kiểm tra điện thoại, không biết mình đã chỉnh chế độ yên lặng từ lúc nào. Sau khi nhận được điện thoại của Vương Giai Lộ, cô không hề quan tâm chuyện khác.

Chỉ mình cô biết nguyên nhân thật sự, nhưng phản ứng của Trần Mặc tối nay bất ngờ quá.

Anh đang tìm cô, không liên lạc qua điện thoại được thì tìm đến tận nhà, thậm chí còn xuất hiện khi thấy cô và Hoắc Vũ Phi ở cạnh nhau.

Chuyện này giống hệt lúc anh bực mình, lặng lẽ đuổi những người theo đuổi xung quanh cô, khác biệt ở điểm, phản ứng hôm nay của anh mạnh mẽ hơn.

Sự im lặng của Ngôn Tư Mộ biến thành một kiểu thừa nhận khác, Trần Mặc đè nén nỗi tức giận và đố kỵ sắp trào ra trong lòng, anh bảo cô vào căn hộ trước.

“Bên ngoài lạnh, vào trước rồi nói.” Anh sợ Ngôn Tư Mộ hẹn hò với người kia.

Ngôn Tư Mộ còn đang nghĩ: Tại sao vẫn là mấy câu quan tâm lặp đi lặp lại vậy? Anh thật sự cho rằng cô là một đứa trẻ không biết mặc thêm áo ấm khi lạnh sao?

“Không.” Vương Giai Lộ vẫn còn nằm bên trong, cô không muốn ba người ở chung.

Trần Mặc bèn bảo lên xe, Ngôn Tư Mộ không từ chối.

Hai người ngồi vào ghế sau, Ngôn Tư Mộ nói thẳng vào vấn đề: “Anh tìm em có chuyện gì không?”

“Cậu ta không tốt.” Trần Mặc trả lời không đúng trọng tâm.

Ngôn Tư Mộ: “Ai?”

Anh không nghĩ ngợi, thẳng thừng trả lời: “Hoắc Vũ Phi.”

Ngôn Tư Mộ há hốc miệng định hỏi “Sao anh biết”, nhưng chẳng mấy chốc, cô đã đoán được lý do. Mỗi lần có người khác giới tiếp cận cô, họ luôn bị Trần Mặc quan sát. Khi anh vạch trần chính xác từng mục đích đằng sau những người đó, cũng là lúc họ bị bại lộ.

Lịch sử luôn trùng hợp hết sức bất ngờ, vì vậy cô nghe theo lời Trần Mặc, hỏi: “Không tốt ở chỗ nào?”

“Bạn bè khác giới nhiều, tình trường phong phú, chỉ biết ăn chơi không chịu cầu tiến, thiếu trưởng thành, không xứng với em.” Anh thốt ra câu trả lời đã chuẩn bị từ lâu, trôi chảy đến mức không biết đã tập luyện bao nhiêu lần trong lòng.

“Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi mà vẫn còn chú ý xứng hay không xứng à?” Ngôn Tư Mộ thản nhiên xua tay: “Nhiều bạn khác giới chứng tỏ cậu ấy hiểu sở thích của con gái. Còn tình trường phong phú sẽ có lợi cho em khi ở bên cậu ấy. Dù sao em cũng chưa từng yêu đương, tốt nhất nên tìm một người có kinh nghiệm để tận hưởng niềm vui.”

Cô biến mọi khuyết điểm mà Trần Mặc liệt kê thành điểm mạnh, nghe vô cùng ổn thỏa, từng lời bào chữa này chứng minh cô cực kỳ thích người kia.

“Em cảm thấy quen với người như vậy chắc sẽ hạnh phúc lắm, anh nghĩ sao? Anh Trần Mặc.” Ánh đèn trong xe hắt vào gương mặt rạng rỡ của cô gái, phản chiếu nụ cười ngọt ngào rõ ràng như lời yêu thương được ngâm trong hũ mật.

“Không được!”

“Sao không được?” Cô gái ngây thơ hỏi: “Anh nói rồi mà? Chỉ cần em vui, làm gì cũng được.”

Trần Mặc hết đường phản bác.

Đây là lời do chính miệng anh nói, lúc này anh lại không muốn thừa nhận.

“Nhưng em hỏi sai rồi, em yêu ai cũng đâu cần anh đồng ý.” Thấy anh sắp mất hết kiên nhẫn, Ngôn Tư Mộ quyết định cho thêm một mồi lửa nữa: “Ban nãy lúc cậu ấy tỏ tình với em trông chân thành lắm, em quyết định thử với cậu ấy xem.”

“Yêu đương thật sự sẽ có cảm giác gì nhỉ?” Nhìn cô như thể đang trở thành một cô bé chìm trong bong bóng màu hồng, ánh mắt lóe lên hy vọng tươi sáng về tương lai: “Trước khi ngủ sẽ chúc ngủ ngon, khi thức giấc sẽ chúc buổi sáng tốt lành. Lúc gặp nhau thì ôm nhau, lúc tạm biệt thì hôn nhau. Thời gian rảnh có thể tự do hẹn hò, chơi mệt có thể bình yên hưởng thụ thế giới hai người…”

“A!”

Vai cô đột nhiên nhói đau.

Yết hầu Trần Mặc chuyển động, bàn tay to lớn nắm vai cô không ngừng siết chặt: “Em đừng nói nữa!”

Đối diện với gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị ấy, Ngôn Tư Mộ cụp mắt cười nhẹ. Nếu đổi thành trước đây, cô sẽ lên tiếng kêu ca, nhưng lúc này cô chỉ im lặng. Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa: “Trần Mặc, anh đang sợ à?”

“Sợ em sẽ không dành mọi đặc quyền cho anh nữa, sợ em sẽ nói lời ngọt ngào với người khác, sợ em sẽ hôn người khác giống thế này à?” Ngôn Tư Mộ cúi người tiến sát bên cạnh anh, phả hơi ấm vào tai anh.

Khoảnh khắc đôi môi mềm mại lướt qua tai anh, cô chỉ dùng đúng một câu tưởng tượng thôi, nhưng Trần Mặc đã bị kích thích đến phát điên.

Trần Mặc ôm lấy cô gái trước mắt mình, anh siết chặt vòng eo thon gọn của cô như muốn khắc sâu vào cơ thể: “Mộ Mộ, em đừng thế mà.”

Anh sắp chịu hết nổi rồi.

Tất cả những việc Ngôn Tư Mộ nói đều là trải nghiệm chung của một cặp đôi. Cô sẽ chấm dứt các đặc quyền dành cho anh, trao nhiều điều tốt đẹp hơn cho người khác, chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến anh tan nát cõi lòng.

Ngôn Tư Mộ không giãy giụa cũng không chủ động, thoải mái để anh ôm chặt: “Muốn ôm thì ôm đi, có lẽ đây là lần cuối, sau này em có bạn trai, ấy…”

Cô mất cảnh giác, trước mắt bị bóng tối che phủ, nụ hôn mãnh liệt chặn hết mọi âm thanh còn lại của cô.

Con ngươi cô bỗng giãn to.

Cúc áo len bị mở ra, áo khoác rộng thùng thình bị kéo xuống, Ngôn Tư Mộ vô thức giơ tay chống đỡ trên đệm ghế, ngả người ra sau.

Áo khoác bung ra một nửa, lỏng lẻo trên cánh tay, bên trong là áo len trễ vai với thiết kế độc đáo chỉ dùng hai sợi dây ruy băng trong suốt buộc lên hai vai, lộ ra bờ vai trắng nõn như tuyết.

Theo động tác của cô, vài lọn tóc dài xõa ra sau vai, để lộ vành tai hồng nhạt, viên kim cương ẩn hiện giữa mái tóc.

“Mộ Mộ…” Mắt Trần Mặc chợt sáng lên.

Ngôn Tư Mộ đã mất tỉnh táo từ lâu, cô đang chìm đắm trong giọng nói đong đầy tình cảm đến mê hoặc của anh.

Trần Mặc giơ tay ra, chậm rãi vân vê tai cô, hai chấm đỏ tươi hiện rõ trong mắt anh.

“Bông hồng nhỏ.”

“Của anh.”
Bình Luận (0)
Comment