Nam Phụ Lên Ngôi - Giang La La

Chương 78

Đầu óc choáng váng, Ngôn Tư Mộ xoay cổ về phía cửa kính xe hệt như máy móc. Cô dựa vào ghế, hít sâu, trong đầu dâng lên hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ rối bời, bờ môi đau rát.

Cơn đau này không giống cảm giác đau đớn khi cô bị thương.

“Xin lỗi.”

Bên tai vang lên tiếng xin lỗi, Ngôn Tư Mộ nhất thời nhíu mày.

Nếu anh đang thấy hối hận vì nụ hôn vừa rồi, chắc chắn cô sẽ nổi điên!

Ngôn Tư Mộ vểnh tai, cuối cùng cũng đợi được lời cầu xin muộn màng của người đàn ông: “Em có thể… đừng chấp nhận người khác không?”

“Tại sao?” Giọng cô còn hơi yếu ớt.

Yết hầu chuyển động, Trần Mặc thấp giọng thừa nhận: “Anh… thích.”

Không gian nhỏ bé trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, hai từ rõ ràng lọt vào tai Ngôn Tư Mộ, nhịp tim cô không kìm được mà bắt đầu tăng nhanh, hai tay trước mặt không ngừng đan vào nhau: “Anh thích gì?”

Người đàn ông căng thẳng, lên tiếng, giọng khàn khàn: “Trần Mặc thích Ngôn Tư Mộ.”

Thích đến nỗi trái tim sắp vỡ rồi.

“Em biết, anh trai rất thích em gái.” Ngôn Tư Mộ gật đầu, cố ý nghĩ theo hướng sai lệch.

“Không phải.” Trần Mặc lập tức phản bác, nhìn gương mặt đỏ ửng ẩm ướt của cô gái, anh dùng hành động để chứng minh: “Anh thích em thế này đây.”

Một cảm giác mềm mại lướt qua gò má, Ngôn Tư Mộ che mặt theo phản xạ, lắp bắp: “Nói thì nói đi, cứ tự ý hôn em làm gì.”

Trần Mặc rất muốn trả lời “Học theo em đấy.”

Ngôn Tư Mộ từng làm chuyện này với anh vô vàn lần, nhưng may sao anh vẫn còn tỉnh táo phần nào, biết lời này không phù hợp, anh chỉ hỏi: “Mộ Mộ, có thể cho anh thêm một cơ hội theo đuổi em không?”

Ngôn Tư Mộ mím chặt môi, đảo mắt: “Anh kỳ quái quá, tự dưng nói vậy.”

Cô nghiêm túc nhíu mày, Trần Mặc nghĩ mình nói chưa rõ: “Không phải tự dưng…”

Biết bao lời này anh đã giữ lâu thật lâu trong lòng, chỉ khi cô từng bước rời xa, anh mới hốt hoảng nhận ra, mình không thể thản nhiên nhường cô cho người khác, cũng không rộng lượng đẩy cô gái anh nuông chiều từ nhỏ đến lớn vào vòng tay người khác.

Nhưng sau khi anh tỏ tình, Ngôn Tư Mộ chỉ đáp lại anh bằng một sự im lặng kéo dài.

“Mộ Mộ.” Trần Mặc chăm chú nhìn phản ứng của cô, khó khăn gọi tên cô.

Một hồi sau, cuối cùng cô cũng nói: “Xem biểu hiện của anh đã.”

“Được!” Trần Mặc kiên định nắm chặt tay.

Trong một đêm, mối quan hệ đã thay đổi. Trái ngược với tính cách của cô, Trần Mặc không thường để lời thích hay yêu trên đầu môi, anh chăm sóc mọi việc của cô chu đáo vô cùng, nhưng nếu muốn nghe anh nói câu ngọt ngào, có lẽ chuyện đó đơn giản không khác gì lên trời.

Anh tưởng mình đang trong tình trạng cạnh tranh, nhưng áp lực quá lại càng khiến anh ngốc nghếch hơn. Ngôn Tư Mộ đã cười trộm sau lưng rất nhiều lần, bề ngoài thì tỏ thái độ “vẫn chưa đủ ấn tượng”.

Cùng lúc đó, Ngôn Tư Mộ cũng phát hiện về bí mật của “Bông hồng nhỏ”.

Hôm nay Ngôn Tư Mộ đeo bông tai trở về nhà họ Ngôn, Ngôn Niệm đã chuẩn bị từ trước: “Chị biết em sẽ tới hỏi mà.”

“Nửa năm trước, Trần Mặc đã đưa một viên kim cương hồng, nhờ chị thiết kế giúp, chị hỏi cậu ấy muốn làm gì, cậu ấy chỉ đáp hai từ: hoa hồng.”

“Chị đoán được đây là món quà chuẩn bị cho em.”

“Bấy giờ hình như cậu ấy vội lắm, mong chị có thể làm nhanh. Trong lúc bọn chị trao đổi chỉnh sửa chi tiết, chị nhận ra cậu ấy rất trân trọng món quà này.” Hoặc nên nói, anh rất trân trọng người sẽ nhận món quà này.

“Tầm nửa tháng sau, cậu ấy bỗng nói với chị có thể từ từ.”

“Khoảng thời gian đấy, sức khỏe chị không ổn lắm, phải mất hai tháng chị mới hoàn thành. Sau đó chị gửi hình cho cậu ấy, hỏi bao giờ cậu ấy lấy nhưng bên kia chỉ trả lời cứ để ở chỗ chị trước, cậu ấy sẽ tìm một thời cơ thích hợp tặng em.”

Rõ ràng đây là món trang sức do anh bỏ công sức và tiền bạc để thiết kế, nhưng anh lại nhờ chị tặng cô, thậm chí còn không ngại phần công lao này sẽ thuộc về người khác.

Khiến người ta khó hiểu quá.

Ngay từ đầu, Ngôn Niệm đã cảm nhận được Trần Mặc có phần nóng lòng muốn dùng món quà này để làm gì đó.

Chị vẫn luôn chờ Trần Mặc tìm đến, cho tới khi được mời về nước, chị cầm theo món quà cực kỳ có ý nghĩa này, đây cũng là thời điểm thích hợp để tặng trong ngày lễ đặc biệt.

“Nửa năm trước…” Ngôn Tư Mộ cố gắng suy nghĩ chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian đó, cô sửng sốt không nhớ nổi nửa năm trước anh đang làm gì.

Trong ấn tượng của cô, Trần Mặc ngoại trừ đi làm thì chỉ có công việc. Nhưng cô chỉ thấy bề ngoài, chẳng bao giờ tìm hiểu cụ thể.

Ngôn Tư Mộ vô cùng hiếu kỳ với chuyện xảy ra lúc đó, không ngừng nói bóng nói gió bên tai Trần Mặc, người ấy cố gắng lảng tránh nhiều lần.

Cuối cùng Ngôn Tư Mộ mất kiên nhẫn, gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng, Trần Mặc đành phải trả lời: “Nửa năm trước có một dự án, ở giai đoạn đầu tiến hành thuận lợi lắm. Nếu thành công thì lần đó em tới tìm anh, anh vốn…”

Mấy từ còn lại anh thực sự không nói nên lời, Ngôn Tư Mộ đến trước mặt anh, thái độ mạnh mẽ: “Nói!”

Trần Mặc thở dài, thành thật đáp: “Vốn dĩ muốn tỏ tình với em.”

Trời không chiều lòng người, ở giai đoạn sau dự án cần thêm vật liệu, nhân lực và tài chính, khiến họ vượt quá ngân sách. Vì thiếu kỹ thuật, cũng như lợi nhuận thực tế không đủ, dự án đã bị hủy bỏ.

Trong số những người tự thân khởi nghiệp, quá trình phát triển của anh rất suôn sẻ. Ban đầu người trẻ tuổi nào cũng bừng bừng nhiệt huyết, cho đến khi hiện thực giáng cho họ một đòn trí mạng, khiến họ nhận ra xã hội này cạnh tranh tàn khốc đến đâu.

Vô số hoài bão đẹp đẽ ban đầu nhanh chóng biến thành hy vọng xa vời.

Một kẻ thất bại, có tư cách gì mà được ở bên một cô gái ưu tú, rạng rỡ như vậy?

Ngôn Tư Mộ im lặng, nghiền ngẫm về sự thật chưa từng được biết này.

Hóa ra anh đã âm thầm nỗ lực nhiều biết bao nhiêu, nhưng cô hoàn toàn không hề hay.

Nhất định vì anh có vấn đề giao tiếp!

“Trần Mặc, anh có vài điểm không ổn!” Cô nghiêm túc dạy dỗ: “Giữa người với người phải thẳng thắn, người thân không chỉ có thể chia sẻ niềm vui với anh, mà còn có thể san sẻ chuyện buồn cùng anh, anh hiểu không?”

“Chờ anh làm được điều đó, em sẽ cân nhắc có nên làm bạn gái anh không.”

Trần Mặc khổ não.

Vương Giai Lộ nghe nói về việc này, hỏi cô liệu có rút lại những nỗi buồn tủi mà cô từng chịu đựng vì Trần Mặc không.

Ngôn Tư Mộ lắc đầu: “Không. Trước đây khi theo đuổi anh ấy, tớ rất vui vẻ. Ngoại trừ mỗi việc không chịu chấp nhận tớ, hầu như anh ấy luôn đáp ứng mọi yêu cầu của tớ, tớ không hề cảm thấy ấm ức.”

Từng phút từng giây của cô cũng là từng phút từng giây của Trần Mặc, thật ra cô không cố ý giày vò Trần Mặc, chỉ muốn nhân cơ hội này khiến anh thay đổi thói quen giữ hết tâm sự trong lòng.

Năm mới đến gần, Cảnh Thành hiếm khi đổ tuyết.

Sáng sớm, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, Ngôn Tư Mộ đang ngủ thì bị một cuộc điện thoại đánh thức. Cô hơi cáu kỉnh, mãi đến khi người ấy bảo cô tới bên cửa sổ nhìn.

Sáu giờ sáng, từ cửa sổ cô đã thấy hai con người tuyết hoàn chỉnh ngay dưới tòa nhà. Người đắp còn chu đáo buộc khăn quàng cổ hai màu đỏ, xám cho chúng.

Ký ức tuổi thơ lặp lại một lần nữa, Ngôn Tư Mộ thở dài một hơi, một màn sương mờ phủ lên cửa sổ.

“Nghe đâu gần đây anh đang xin lời khuyên từ anh trai em?”

“…”

“Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh vẫn không hiểu em à?”

“…”

“Anh đúng là một tên đầu gỗ.”

Một người đàn ông từng tự vượt qua khó khăn lại tìm đến anh trai cô để hỏi ý kiến về vấn đề này, may sao anh trai cô vẫn còn tỉnh táo, không đuổi người ra ngoài.

“Mộ Mộ, anh sẽ dốc hết sức.” Lời hứa của anh không phải nói bừa, mà anh sẽ thực hiện đến từng chi tiết một.

“Vậy em sẽ cho anh một cơ hội.”

“Ý em… là sao?” Trần Mặc sửng sốt, không dám chắc anh có đang nghĩ đúng không.

Ngôn Tư Mộ bĩu môi, nhanh chóng huơ tay ra hiệu cho người bên ngoài cửa sổ: “Đã hiểu chưa?”

Nghe thấy giọng anh từ điện thoại, cô kéo rèm lại, dựa vào tường, không nhịn được mà bật cười, nói thầm: “Tên ngốc.”

Tin hai người ở bên nhau truyền ra ngoài, xung quanh có vô số lời đàm tiếu khó nghe. Rốt cuộc chuyện mẹ Trần lo sợ đã xảy ra, nhưng điều bà nhìn thấy nhiều nhất trên gương mặt con trai mình chính là nụ cười.

Không phải nụ cười rõ ràng thoải mái, mà là nụ cười thật lòng xuất phát từ con tim.

Cuối cùng anh đã lấy hết dũng khí để chủ động đến gần cô gái anh thương, từ nay về sau anh sẽ vượt qua mọi chông gai, không sợ bất cứ khó khăn nào.

Bên nhà họ Ngôn vẫn giữ thái độ thản nhiên với chuyện này, họ chưa hề lên tiếng phản đối. Mẹ Trần đứng trước mặt Tư Họa, hai người mẹ gần bằng tuổi nhau nhưng thoạt nhìn như thuộc về hai thế hệ khác nhau.

“Về tình cảm của hai đứa, con bé có quyết định của mình, chỉ cần Trần Mặc không làm tổn thương tình cảm thầm lặng ấy, chúng tôi sẽ không phản đối.”

Nhưng muốn nói ủng hộ, họ còn phải xem khả năng phát triển của Trần Mặc.

Người trẻ tuổi đặt ra mục tiêu cho mình và nỗ lực phấn đấu, Trần Mặc không phải vật trong ao, anh luôn là thế hệ trẻ được đánh giá cao, họ tin tưởng vài năm sau anh nhất định sẽ đạt được thành tựu.

Năm tiếp theo, Ngôn Tư Mộ thuận lợi nộp đơn xin nhập học. Trong mùa thu, với thành tích xuất sắc, cô được nhận vào một học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài.

Mỗi người mỗi thành phố cùng dốc sức phấn đấu, cả hai từ từ nhận ra nhiều giá trị cuộc sống hơn, cũng bộc lộ rõ sự ăn ý hơn hẳn những lần chủ động hay trốn tránh trong quá khứ.

Sau khi Ngôn Tư Mộ tốt nghiệp, tình cảm của cô và Trần Mặc đã trở nên bền chặt. Cô về nước, họ bắt đầu sống chung.

Trần Mặc vẫn tất bật không ngơi nghỉ, mỗi ngày anh đều chìm đắm trong công việc, nhiều khi cô đi ngủ, anh vẫn còn làm việc.

Bình thường Ngôn Tư Mộ sẽ giục anh trước khi ngủ: “Vậy anh làm nhanh nhé, nếu không em không ngủ được đâu.”

Nhưng sự thật là sau khi tăng tốc hoàn thành công việc, lúc anh vào phòng ngủ, đã thấy bạn gái từng nũng nịu với anh rằng cô không ngủ được đang quấn trong chăn, chìm vào giấc mơ đẹp.

Trần Mặc bất đắc dĩ cười.

Khi lên giường, anh lỡ tạo tiếng động nhỏ đánh thức Ngôn Tư Mộ, cô vén chăn kêu nóng.

Trần Mặc giơ tay vuốt ve lưng cô, thì ra nhiệt độ trong phòng trước khi ngủ rất vừa phải, nhưng cô lại trùm chăn nên đổ ít mồ hôi.

Anh nhanh chóng hạ nhiệt độ xuống, Ngôn Tư Mộ đã ngồi dậy, mái tóc rối bù, mí mắt không ngừng đánh nhau, rõ ràng cô đang rất buồn ngủ nhưng không thể chịu nổi nóng.

Điều hòa không ngừng thổi gió mát, dần dần lan khắp phòng, Trần Mặc cầm khăn mặt, thấm nước ấm rồi vắt khô, lau phần thân trên cho cô.

“Em buồn ngủ sắp chết rồi.” Ngôn Tư Mộ nằm bên cạnh anh, nhỏ giọng thì thầm, mắt cũng lười mở.

“Ngoan, thay quần áo xong thì ngủ.” Váy ngủ rộng thùng thình vừa dễ cởi vừa tiện mặc, Trần Mặc chăm sóc cô không thể thành thạo hơn.

Qua hồi lâu, Ngôn Tư Mộ đã tỉnh táo lại: “Trần Mặc, anh mệt không?”

“Vẫn tốt.” Cường độ học tập và làm việc cao đã biến thành thói quen sống của anh từ lâu.

Ngôn Tư Mộ xoay người nằm lên người anh: “Hình như anh luôn là người chăm sóc em, em có thể làm gì cho anh đây?”

“Vui vẻ mỗi ngày.”

“Hửm?”

“Chỉ cần em vui thì việc gì cũng được.”

Nụ cười của cô là báu vật mà anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ suốt cuộc đời này.

Ngôn Tư Mộ chọc vào mặt anh, cười nhạo anh cổ lỗ sỉ, lời nói chẳng thay đổi chút nào: “Nếu là người khác, em sẽ nghi ngờ liệu có phải người ấy đang lừa dối em không.”

“Không lừa dối em.”

Anh nghiêm túc nhắc lại, khiến Ngôn Tư Mộ cười khúc khích không ngừng, cơ thể mềm mại lao tới hôn anh, từ môi đến cằm, không hề e dè từ từ đi xuống.

Yết hầu nhạy cảm bắt đầu phản ứng, đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông chìm trong màn đêm dày đặc. Anh di chuyển tay xuống thắt lưng cô, dễ dàng thay đổi vị trí. Họ vừa đảo vị trí, dây áo của cô lại thuận tiện cho anh họa thêm một vài vết hồng mai vào.

Ngôn Tư Mộ ôm anh đáp lại, cô vừa mạnh dạn vừa nhiệt tình, không hề xấu hổ bày tỏ tình yêu của mình.

Trần Mặc kiên nhẫn vô cùng, anh dịu dàng ôm lấy cô, hôn lên tai cô khi cô đang mơ màng: “Mộ Mộ, lấy anh nhé?”

Cô gái thút thít không thể nói một từ rõ ràng, Trần Mặc nắm tay cô, đeo một viên kim cương đã được tạc thành hình hoa hồng vào ngón áp út, vừa vặn không rộng cũng không chật.

*

Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi lăm tuổi, Trần Mặc dành thời gian bay đến trường để tham dự lễ tốt nghiệp của cô.

Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi sáu tuổi, Trần Mặc đã cầu hôn cô bằng một chiếc nhẫn kim cương hình hoa hồng.

Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi bảy tuổi, cả hai mời người thân bạn bè đến dự lễ cưới.

Năm Ngôn Tư Mộ hai mươi chín tuổi, Trần Mặc đã nổi tiếng khắp nơi với tài năng của mình. Tất cả lời lẽ không hay ngày trước đã bị vô số thành tựu xuất sắc của anh nghiền nát, xóa bỏ hoàn toàn.

Trong lễ trao giải cho doanh nhân tiêu biểu của năm.

Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, toàn bộ hội trường vang vọng giọng nói nhiệt tình sôi nổi của người dẫn chương trình, Ngôn Tư Mộ lặng lẽ rời khỏi khán phòng.

Ở hậu trường, mọi người mời nhau đi ăn mừng, nhưng doanh nhân trẻ đầy triển vọng đã thẳng thắn nói muốn về nhà với vợ.

Trần Mặc khiêm tốn rời khỏi buổi lễ, Ngôn Tư Mộ đã ngồi chờ trong xe từ lâu. Khi mở cửa xe, anh nhìn thấy một gương mặt đang tươi cười.

Trần Mặc vào xe, trước tiên nhận được một nụ hôn và một lời chúc mừng: “Chúc mừng ông chủ Trần nhé.”

Cô vợ trẻ con cứ ghẹo mình mãi, lần nào anh Trần cứng nhắc cũng phải sửa lại: “Em nói gì vậy.”

Vẻ mặt nghiêm túc không khác gì chàng trai dạy phụ đạo cho cô, Ngôn Tư Mộ cười hì hì đổi xưng hô: “Thầy Trần.”

“Hửm?” Trần Mặc đặt một tay lên eo cô, di chuyển lên trên nhéo vào chỗ nhạy cảm của cô.

“Ông xã.” Ngôn Tư Mộ bị nắm nhược điểm giơ tay đầu hàng, nhào vào lòng anh cười rộ: “Chúng ta về nhà thôi.”

“Ừm.” Cùng nhau về nhà.

Bại không nản, thắng không kiêu, rời khỏi sân khấu hào nhoáng, họ trở về cuộc sống thường nhật.

Vào nhà, Ngôn Tư Mộ nhìn quanh tủ giày: “Đôi dép hồng nhạt của em đâu rồi?”

“Em mang đôi khác trước đi.” Trần Mặc thả một đôi dép trắng xuống trước mặt cô, nhưng Ngôn Tư Mộ không chịu: “Không được, em chỉ muốn đôi hồng nhạt mới mua hôm trước thôi.”

Ngôn Tư Mộ giơ hai tay lên huơ huơ, Trần Mặc lập tức hiểu ý, anh khom lưng bế cô rồi đặt lên ghế cao, dịu dàng nói: “Để anh tìm cho.”

Người đàn ông này vẫn kiệm lời mười năm như một ngày, luôn luôn dùng hành động thay lời nói.

Trần Mặc không thường xuyên nói “thích” hay “yêu” giống cô, anh sẽ bày tỏ tình cảm kín đáo vào trong lối sống hằng ngày.

Anh vừa đi, Ngôn Tư Mộ nhanh chóng để chân xuống đất, đến trước cửa mang dép trắng, rồi cô quay về phòng khách, lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ trước.

Chờ anh xuất hiện, Ngôn Tư Mộ giơ hộp quà ra trước mặt anh từ đằng sau, cao giọng nói: “Surprise!”

Gương mặt điềm tĩnh của người đàn ông hiện lên vẻ kinh ngạc. Kể từ khi quen biết thời còn nhỏ, Ngôn Tư Mộ luôn mang đến vô vàn bất ngờ cho cuộc đời tẻ nhạt của anh.

“Mau mở ra xem, chắc chắn anh sẽ rất thích đấy.” Cô thường xuyên dùng những từ ngữ cường điệu để khuấy động bầu không khí, người đàn ông mà xưa nay luôn nghiêm túc hiếm khi lại nói đùa: “Không thích thì sao?”

“Vậy em còn giấu một chiêu khác nữa!”

“Ồ?”

Ngôn Tư Mộ chắp hai tay sau lưng đến bên cạnh anh, kiêu ngạo hất cằm, chớp mắt với anh: “Anh cúi đầu xuống đi.”

Trần Mặc cúi đầu xuống, cô lập tức kiễng chân ôm cổ anh: “Thưởng em cho anh, được không?”

Một nụ hôn ướt át chợt rơi xuống bên cổ, Trần Mặc vội vã đỡ eo cô để cô không bị ngã, anh nhanh chóng dùng hành động đáp lại: Đây quả thực là món quà anh sẽ không bao giờ từ chối.

Khi tin tức trao giải truyền ra ngoài, Trần Mặc tiếp tục bước vào giai đoạn bận rộn.

Trong thời gian làm việc, Ngôn Tư Mộ sẽ không quấy rầy anh. Có điều, ban ngày họ đã không gặp nhau, nhưng buổi tối về nhà anh vẫn phải ở trong phòng làm việc, đến khi cô ngủ rồi Trần Mặc mới xong xuôi.

Quá trình rửa mặt, chăm sóc da của Ngôn Tư Mộ diễn ra với tốc độ như rùa bò, phải mất một hai tiếng đồng hồ. Sau đó, cô lười biếng ngồi nghịch điện thoại trên giường một lát thì đã mười một giờ.

Vốn đang tăng ca trong phòng làm việc, người đàn ông đã về phòng giục cô nghỉ ngơi. Ngôn Tư Mộ dịch sang một bên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho anh mau đến đây.

Trần Mặc vừa tới gần vừa bảo: “Còn một số việc anh chưa giải quyết xong, đợi lát nữa sẽ về với em.”

Cô nghe anh nói phải đến phòng làm việc giải quyết việc còn dang dở, gương mặt nhỏ nhắn lập tức không vui.

Thấy cô ngước mắt nhìn mình đăm đăm, Trần Mặc quyết định dùng điện thoại trao đổi với mọi người, anh đến ngồi cạnh cô trên giường.

Ngôn Tư Mộ nằm kế bên anh, lúc thì giơ hai tay lên đầu, lúc thì co rúm vào chăn, cô trằn trọc mãi.

Trần Mặc thấy cô như vậy, hỏi: “Em không ngủ được, vậy có muốn anh…”

Anh chưa dứt lời, Ngôn Tư Mộ đã ngang ngược đặt tay lên người anh: “Không cho phép đi.”

“Ừm.” Anh không nhắc lại nữa.

Tiếp đó, Ngôn Tư Mộ rời khỏi chăn, cầm cổ tay anh vòng qua người mình, cô thoải mái lọt vào vòng tay anh rồi ôm chặt eo anh, buồn bã hỏi: “Trần Mặc, sau này anh có thể bớt cố gắng hơn một chút không?”

“Sao thế?” Trần Mặc khó hiểu nhìn cô.

“Em không muốn anh mệt mỏi như vậy.” Từ khi theo đuổi cho đến lúc yêu đương, từ khi kết hôn cho tới bây giờ, anh cứ chạy mãi, không hề ngừng nghỉ một giây phút nào, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy khổ cực thay anh.

Trần Mặc để điện thoại xuống, anh xoa đầu cô, dỗ dành: “Đợi dự án trong tay hoàn thành, anh sẽ ra ngoài đi chơi với em.”

“Không phải em cần ra ngoài chơi.” Cô chỉ thương anh thôi: “Anh đã công thành danh toại, vượt qua nhiều người, như thế vẫn chưa đủ sao?”

Anh ôm lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về. Dẫu gặp phải khó khăn lớn đến đâu, anh cũng chưa từng lùi bước, chưa từng than phiền mệt mỏi. Trái lại, đã nhiều lần Ngôn Tư Mộ kiếm cớ thay anh.

Bàn tay trắng nõn nắm lấy khuỷu tay anh, Ngôn Tư Mộ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt như quả bồ đào, cô nói rất rõ ràng: “Em dễ nuôi lắm.”

“Dễ nuôi thế nào?” Trần Mặc đỡ cổ cô.

“Ừm…” Nghĩ một hồi lâu mà vẫn không nêu được ví dụ cụ thể, cô không cam lòng bĩu môi, đành cúi đầu thừa nhận: “Được rồi, em khó nuôi thật.”

Trần Mặc bật cười vì sự thay đổi giọng điệu đột ngột của cô, anh cưng chiều xoa đầu cô: “Mộ Mộ rất dễ nuôi.”

“Hu hu em không dễ nuôi, không hề dễ nuôi, anh lấy thẻ ngân hàng của em đi, em không tiêu tiền nữa.” Cô nhào vào lòng anh khóc thút thít.

Trần Mặc cưng chiều để cô tùy ý làm loạn.

Ngôn Tư Mộ nằm trong lòng anh tựa như một bé mèo con, cô ngáp lên ngáp xuống, cố mở mắt nhìn anh. Ánh mắt người đàn ông tràn ngập thương yêu: “Em ngủ trước nhé?”

Ngôn Tư Mộ ôm cổ anh đòi quyền lợi: “Phải hôn mới có thể bật chế độ ngủ.”

Người đàn ông mặc vest thắt cà vạt khi ở ngoài đã lột bỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, biến thành một phụ huynh nuông chiều, thỏa mãn mong muốn đòi kẹo của đứa bé, anh cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của cô.

“Chúc anh ngủ ngon.” Ngôn Tư Mộ hài lòng chui vào chăn, trước khi ngủ, cô vẫn nắm chặt một góc áo của anh.

Trần Mặc cầm điện thoại lên lần nữa, tiếp tục trao đổi thông tin với đối tác, chẳng mấy chốc, bên tai anh đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Trần Mặc cẩn thận rút ngón tay cô ra, người đang trong mộng vô thức siết chặt tay, anh bèn nắm cổ tay mảnh khảnh của cô cho vào trong chăn, đỡ mặt cô điều chỉnh tư thế ngủ giúp cô.

Không biết đang mơ thấy giấc chiêm bao ngọt ngào gì, cô chợt mỉm cười, Trần Mặc cũng cong khóe miệng theo. Trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng của anh ánh lên một tia sáng nhẹ nhàng, tinh tế khắc họa vẻ đẹp sáng ngời của cô.

“Em mới là công thành danh toại của anh.” Anh lướt ngón tay qua dái tai hồng hào, nơi mà ban ngày vẫn còn đeo đóa hồng anh tặng. Trần Mặc không kiềm được, cúi người đặt một nụ hôn thành kính lên trán cô.

-

Em mới là công thành danh toại của anh.

Chúc ngủ ngon.

Bông hồng nhỏ của anh.

- HẾT -
Bình Luận (0)
Comment