Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 22

Kỷ Đình Duệ chỉ hờ hững đáp một câu, rồi đi đến bàn học đặt balo xuống.

Bạch Thừa Duẫn bụng đói sôi sùng sục, nhanh chóng dứt điểm ván game, vội vàng mở túi ra. Nhìn thấy hộp cơm thiết kế tinh xảo, trên nắp còn in nổi ba chữ “Túy Ngọc Yến” bằng vàng, hắn liền nhớ ra đây là nhà hàng Trung Hoa cao cấp nhất gần trường, lập tức sửng sốt: “Chỉ nhờ cậu mua hộ suất cơm thôi mà cậu lại đến chỗ sang chảnh thế này á?”

“Tiện đường.”

Kỷ Đình Duệ đã đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ thoải mái để thay. Anh vừa chơi bóng rổ xong, cả người đầy mồ hôi, chỉ muốn đi tắm ngay.

Bạch Thừa Duẫn chép miệng hai tiếng, không biết anh “tiện đường” thế nào mà tiện luôn đến nhà hàng cao cấp: “Cậu đúng là có tiền mà không biết tiêu vào đâu hả?”

Nói rồi, hắn lần lượt mở bốn hộp cơm ra. Một hộp đựng chân giò kho, một hộp gà xào cay, một hộp có hai loại rau theo mùa, hộp cuối cùng tất nhiên là cơm trắng.

“Chà, lão Kỷ cậu mua đồ ăn đỉnh thế này, tôi sắp yêu cậu mất thôi~” Bạch Thừa Duẫn thèm thuồng cảm thán.

Kỷ Đình Duệ nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp một chữ: “Cút.”

Sau đó, anh xách quần áo đi thẳng vào phòng tắm.

Bên này, Cố Chân cũng tương tự.

Vừa về đến phòng, cậu đã không nhịn được mà muốn đánh chén ngay. Cậu không biết “Túy Ngọc Yến” là nhà hàng Trung Hoa cao cấp nhất gần trường, chỉ biết thức ăn bên trong tỏa ra hương thơm hấp dẫn, khiến bụng cậu càng kêu réo.

Cố Chân vội mở túi ra, thấy bên trong có bốn hộp cơm. Hộp thứ nhất là thịt kho tàu, hộp thứ hai là sườn kho, hộp thứ ba là đùi gà kho, hộp cuối cùng là cơm trắng.

Không có lấy một miếng rau, toàn bộ đều là món mặn, hơn nữa còn đều là đồ kho.

Cố Chân: “…”

Anh trai phòng bên rốt cuộc thích đồ kho đến mức nào vậy?

Nhưng mà than thì than vậy, với một người đang đói meo như cậu, đây chẳng khác gì một bữa tiệc hoàng gia.

Trước khi ăn, cậu còn không quên cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Kỷ Đình Duệ trên WeChat.

【Cố Chân:[ảnh.jpg]】

【Cố Chân: Nhìn là đã thấy ngon rồi, cảm ơn anh nhé.】

Gửi xong tin nhắn, cậu còn tiện tay chuyển khoản một phong bao lì xì. Dù sao cũng không thể ăn không của người ta được.

Nhưng đối phương chẳng những không trả lời tin nhắn mà cũng không nhận tiền, chắc là đang bận chuyện gì đó trong ký túc xá.

Cơm ngon đến mức Cố Chân ăn mà không dừng lại được.

Có thể nói đây là bữa ăn ngon nhất cậu từng có.

Đặc biệt là món thịt kho tàu, tuyệt đối là món ngon nhất mà cậu từng nếm qua.

Từng miếng thịt ba chỉ có tỷ lệ mỡ nạc hoàn hảo, trông cứ như đã được tuyển chọn kỹ lưỡng. Khi nấu xong, phần nạc mềm thơm, không hề bị khô, phần mỡ thì béo ngậy nhưng không ngán. Vừa đưa vào miệng, hương vị lập tức tan ra, ngon đến mức muốn rơi nước mắt.

Kết quả không biết là do đồ ăn quá ngon hay vì đói quá, Cố Chân thế mà lại không nhịn được mà ăn sạch bách cả phần cơm.

Cậu không khỏi cảm kích Kỷ Đình Duệ từ tận đáy lòng.

Nếu không có anh ấy, cậu chắc chắn không có cơ hội được ăn bữa cơm ngon thế này.

Vậy nên, để thể hiện thành ý của mình, Cố Chân liền cầm điện thoại mở ứng dụng đặt đồ ăn, gọi một ly trà sữa phiên bản giới hạn mùa thu cỡ lớn.

Chưa đến hai mươi phút sau, shipper đã gọi điện báo tới nơi. Cậu vội vã chạy xuống tầng dưới.

Khi đưa túi đựng trà sữa cho cậu, shipper tiện thể đưa thêm một chiếc hộp nhỏ bên trong có móc khóa, cười nói: “Đây là quà tặng giới hạn từ chương trình khuyến mãi, chúc bạn uống ngon miệng nhé.”

Cố Chân giơ tay nhận lấy, cười đáp: “Ồ, cảm ơn nha.”

Nhìn về phía thang máy thấy có không ít sinh viên đang chờ, cậu dứt khoát chọn cầu thang bộ, một hơi chạy thẳng lên tầng sáu, rồi đi thẳng đến phòng bên cạnh.

Lúc này, Kỷ Đình Duệ vừa tắm xong, đang dùng khăn lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa. Anh liếc mắt nhìn Bạch Thừa Duẫn ăn xong lại cắm tai nghe, say mê chiến tiếp một ván game mới, đành tự mình đi mở cửa.

Vừa mở cửa ra, anh hơi sững người, không ngờ lại là Cố Chân.

Có lẽ vì vừa chạy bộ lên đây, hơi thở của cậu có chút gấp gáp, gương mặt trắng trẻo hơi ửng hồng. Làn da trắng như sứ càng làm nổi bật nét thanh tú, thoáng chút ngây thơ lại pha lẫn vẻ quyến rũ vô tình.

Cố Chân cũng sững lại một chút, không nghĩ tới sẽ thấy Kỷ Đình Duệ vừa tắm xong.

Một bộ quần áo đơn giản mặc lên người anh lại như được trưng bày trên ma-nơ-canh trong cửa hàng thời trang, rộng rãi thoải mái nhưng không mất đi khí chất, tạo nên vẻ thanh lịch mà lười biếng.

Chưa kể đến mái tóc còn ướt nhỏ giọt, so với bình thường lại càng thêm quyến rũ.

Mãi đến khi Kỷ Đình Duệ lên tiếng hỏi cậu có chuyện gì, Cố Chân mới hoàn hồn, vội vàng giơ túi trong tay lên: “Anh Duệ, cảm ơn anh vì bữa trưa, thật sự rất ngon. Thấy anh không nhận tiền của em, nên em đã đặt một ly trà sữa. Cái này thì anh nhất định phải nhận nhé?”

Giọng nói của Kỷ Đình Duệ vẫn nhàn nhạt như cũ: “Không phải đã nói là không cần khách sáo sao?”

“Nhưng cũng đâu thể cứ ăn không của anh mãi được.” Cố Chân vẫn giơ tay, kiên trì không chịu thu lại. “Em đã nói sẽ mời anh một bữa để trả nợ mà anh cứ bận suốt, nên trước mắt mời trà sữa trước vậy. Anh không ghét trà sữa đấy chứ?”

Nhìn bộ dáng cẩn thận dò hỏi của cậu, Kỷ Đình Duệ đành vươn tay nhận lấy túi trà sữa: “Cảm ơn.”

Thấy anh cuối cùng cũng nhận lấy, Cố Chân lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy em không làm phiền nữa nhé.”

Nói xong, cậu vừa quay người đi thì chợt nhớ ra còn một thứ chưa đưa.

Cậu lập tức xoay lại, nhanh chóng đặt hộp đựng móc khóa vào tay Kỷ Đình Duệ: “Đây là quà tặng kèm từ quán trà sữa.”

Lần này, cậu không dừng lại lâu nữa, đồ đã đưa xong liền lập tức quay về phòng mình.

Kỷ Đình Duệ nhìn theo bóng lưng Cố Chân nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt mình, lúc này mới xách ly trà sữa vào trong rồi đóng cửa phòng lại.

Bạch Thừa Duẫn đúng lúc bị hạ gục trong game, đang chờ thời gian hồi sinh. Nghe tiếng cửa đóng, cậu ta liền quay đầu lại, vừa thấy Kỷ Đình Duệ xách theo ly trà sữa, mắt lập tức sáng rỡ, tháo tai nghe ra hỏi: “Cậu cũng mua trà sữa à? Là mua cho tôi sao?”

Kỷ Đình Duệ nhàn nhạt đáp: “Tôi uống.”

“???” Bạch Thừa Duẫn ngớ ra, mặt đầy khó hiểu. “Cậu từ bao giờ lại bắt đầu uống trà sữa thế?”

“Từ hôm nay.”

Kỷ Đình Duệ vừa nói vừa thản nhiên xé túi đựng ra.

“Sao mua mà không mua luôn cho tôi một ly? Tôi có phải không trả tiền đâu.” Bạch Thừa Duẫn nhìn thấy đây còn là phiên bản giới hạn, lập tức cảm thấy thèm thuồng.

“Không phải tôi mua, Cố Chân mua cho tôi.”

“…Cái gì?” Bạch Thừa Duẫn lần này thực sự ngạc nhiên. “Sao tự dưng cậu ấy lại mua trà sữa cho cậu?” Lẽ nào trong lúc mình không hay biết, quan hệ của hai người này đã tiến triển vượt bậc rồi sao?

“Hỏi lắm thế làm gì.”

Kỷ Đình Duệ chẳng buồn trả lời thêm.

“Tôi chỉ cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên thôi, vì trước giờ cậu chưa từng nhận đồ của người khác, dù là trà sữa hay bất cứ thứ gì.”

Bạch Thừa Duẫn nói thật lòng. Cậu với Kỷ Đình Duệ quen nhau từ năm nhất đại học, ngay từ khi nhập học, Kỷ Đình Duệ đã trở thành tâm điểm chú ý, số người muốn tiếp cận anh nhiều không đếm xuể. Hồi đầu, ngày nào cũng có tiền bối đến tặng trà sữa, đồ ăn vặt, các loại quà cáp.

Nhưng Kỷ Đình Duệ đều lạnh lùng từ chối, chẳng chừa lại chút thể diện nào.

Lâu dần, danh tiếng “cao lãnh nam thần” lan truyền khắp nơi.

Ai ai cũng biết, anh không phải người dễ tiếp cận.

“Đây là lần đầu tiên cậu nhận đồ người khác tặng đấy.”

Bạch Thừa Duẫn vừa nói vừa nhìn Kỷ Đình Duệ đầy hoài nghi, chống cằm tiếp lời: “Thật thà khai báo đi, hai người có gì mờ ám không đấy?”

Kỷ Đình Duệ chẳng buồn ngước mắt: “Cẩn thận tôi đá cho một phát đấy.”

Bạch Thừa Duẫn bĩu môi, chậc chậc hai tiếng, sau đó lại đeo tai nghe, tiếp tục chiến đấu trong game.

Kỷ Đình Duệ cũng ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà sữa rồi cầm điện thoại lên, thấy Cố Chân thực sự nhắn tin cho mình.

Anh học theo cậu, chụp một tấm ảnh gửi qua——

【Y:[ảnh.jpg]】

【Y: Rất ngon.】

Cố Chân nhận được tin nhắn liền nhấn vào xem ảnh, đặc biệt phóng to ra nhìn kỹ.

Trong ảnh là một bàn tay sạch sẽ, thon dài cầm lấy ly trà sữa đã cắm sẵn ống hút. Ngón tay rõ khớp xương, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, trông đẹp đến lạ, y như khí chất của chủ nhân nó—thanh tú, hấp dẫn không thể cưỡng lại.

Quả nhiên là nam chính công, chỉ chụp mỗi tay thôi cũng đã toát ra sức hút đến vậy.

Cố Chân cứ ngắm mãi không thôi, đến khi nhận ra mình còn phải trả lời tin nhắn mới hoàn hồn lại.

【Cố Chân: Ừm, thực sự rất đẹp.】

( Bạn đã thu hồi một tin nhắn. )

【Cố Chân: Ừm, thực sự rất ngon.】

Hú hồn, suýt nữa thì nói hết suy nghĩ trong lòng ra ngoài rồi.

Cố Chân không hề biết rằng ở phía bên kia, Kỷ Đình Duệ đã kịp thấy tin nhắn đầu tiên của cậu. Anh còn tận mắt nhìn thấy cậu vội vàng thu hồi rồi gửi lại một tin nhắn khác.

Bình Luận (0)
Comment