Nam Phụ Trà Xanh Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 23

Sau cuối tuần này, nhiều sinh viên bỗng nhận ra một điều khác lạ—Kỷ Đình Duệ, người luôn ăn mặc đơn giản nhưng không kém phần thời thượng, lại có thêm một món đồ mới trên ba lô thể thao của mình. Nhìn kỹ thì đó là một chiếc móc khóa, hơn nữa còn là quà tặng giới hạn từ một cửa hàng trà sữa.

Ngay sau khi có người lén chụp ảnh rồi đăng lên diễn đàn trường, chủ đề này lập tức gây sốt.

Mọi người không ngờ một nhân vật lạnh lùng, điềm tĩnh như Kỷ Đình Duệ lại có một mặt gần gũi đến vậy. Rõ ràng là một thiếu gia nhà giàu, vậy mà trên ba lô không treo đồ hiệu mà lại là một chiếc móc khóa hoạt hình từ quán trà sữa.

Ngay lập tức, chiếc móc khóa này trở thành món đồ hot nhất trong trường. Chỉ trong vòng một ngày, toàn bộ số lượng quà tặng giới hạn của quán trà sữa kia đã được phát hết sạch.

Nhiều sinh viên may mắn giành được chiếc móc khóa này liền lên diễn đàn khoe khoang rằng mình đã sở hữu “móc khóa đôi” với nam thần.

Thậm chí còn có người lên chợ đồ cũ tìm mua lại với giá cao, chỉ để có thể sở hữu chiếc móc khóa giống với Kỷ Đình Duệ.

Kỷ Đình Duệ không hề hay biết chỉ vì một món đồ nhỏ trên ba lô của mình mà lại gây ra hiệu ứng bùng nổ như vậy. Mà Cố Chân cũng không ngờ rằng, chỉ tùy tiện đưa cho Kỷ Đình Duệ một cái móc khóa, lại tạo ra cơn sốt đến thế. Bởi vì, đơn giản là cả hai người họ chẳng bao giờ quan tâm đến diễn đàn trường.

Rất nhanh, cuối tuần lại đến, cũng chính là ngày câu lạc bộ nhiếp ảnh tổ chức hoạt động team building.

Địa điểm tổ chức là một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố bên cạnh, nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, vừa có khu bảo tồn động vật hoang dã, vừa có công viên rừng, thậm chí còn có cả thác nước suối nước nóng—quả thực là một nơi lý tưởng để chụp ảnh.

Tuy nhiên, số lượng thành viên tham gia hoạt động lần này chỉ có mười tám người. Nếu thuê hẳn một chiếc xe buýt thì lại quá lãng phí, vì vậy chủ tịch câu lạc bộ—Vương Tĩnh Tuyết—đã đi thuê hai chiếc xe minivan.

Bảy giờ sáng thứ Bảy, mọi người tập trung tại điểm hẹn. Khi Cố Chân đeo ba lô đến nơi, mắt vẫn còn lờ đờ vì chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tối hôm qua cậu phải thức đến hơn ba giờ sáng để hoàn thành bài tập lập trình mà giáo viên giao. Nếu không nhờ Trần Khởi sáng nay gọi cậu dậy mấy lần, thì có khi chuông báo thức cũng chẳng thể đánh thức nổi.

Lúc điểm danh, mọi người thấy Cố Chân có mặt thì ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc.

Vương Tĩnh Tuyết lo lắng hỏi: “Chân Chân, cậu bị sao thế?”

Cố Chân mờ mịt: “Tớ thì có thể sao được chứ?”

Ngay sau đó, một thành viên khác liền xen vào: “Bình thường cậu toàn tự lái xe mà? Chiếc siêu xe siêu ngầu của cậu đâu rồi?”

Lúc này Cố Chân mới hiểu ra họ đang bất ngờ vì điều gì, liền bình thản bịa đại một lý do: “Thỉnh thoảng tham gia hoạt động tập thể cũng là một trải nghiệm rất quan trọng.”

Vương Tĩnh Tuyết nghe xong mà cảm động không thôi, ngước nhìn cậu, còn vỗ vỗ vai cậu đầy tự hào: “Cuối cùng cũng có dáng vẻ của một phó chủ tịch rồi, tớ cảm thấy rất mãn nguyện!”

Cố Chân: “…”

Sau khi điểm danh xong, chỉ còn lại bốn người chưa có mặt: Kỷ Đình Duệ, Bạch Thừa Duẫn, Diệp Thành và Đoàn Thanh Lâm. Vương Tĩnh Tuyết thấy thế cũng không chờ thêm, nhanh chóng bảo mọi người lên xe xuất phát.

Có người thắc mắc vì sao bốn người kia chưa tới, Vương Tĩnh Tuyết liền giải thích: Đoàn Thanh Lâm sẽ lái xe chở Diệp Thành đi, còn Bạch Thừa Duẫn thì đi cùng xe với Kỷ Đình Duệ.

Nghe vậy, ai nấy đều không giấu nổi sự ghen tị với những người bạn có xe riêng.

Rồi họ lại nhìn sang Cố Chân—người cũng có xe riêng—thì thấy cậu đã ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe minivan, nhắm mắt dưỡng thần từ lúc nào.

Lái xe đến nơi mất hơn hai tiếng, để giết thời gian, mọi người bắt đầu rôm rả trò chuyện, chẳng mấy chốc mà bầu không khí trong xe trở nên cực kỳ náo nhiệt.

Cố Chân đương nhiên bị ồn đến mức không ngủ nổi, nhưng cũng chẳng thể yêu cầu cả xe giữ im lặng, nên đành tiếp tục giả vờ ngủ.

Không biết là do thiếu ngủ trầm trọng hay do sáng nay chưa ăn gì, nửa tiếng sau, cậu bắt đầu thấy khó chịu, trán còn lấm tấm mồ hôi.

Một lát sau, cậu cảm thấy dạ dày cồn cào đến mức không chịu nổi nữa, vội vã đưa tay túm lấy cánh tay Trần Khởi bên cạnh: “Tôi… tôi muốn nôn.”

Lời vừa dứt, không chỉ Trần Khởi mà cả những người khác trong xe cũng lập tức luống cuống tìm túi nôn đưa cho cậu.

Rồi cậu thực sự nôn ra.

May mắn là lúc đó họ chưa lên đường cao tốc, tài xế nhanh chóng tìm một chỗ đỗ xe tạm thời, để cậu xuống xe vứt túi nôn vào thùng rác bên đường, đồng thời đứng ngoài hóng gió cho đỡ khó chịu.

Vài phút sau, Cố Chân quay lại xe.

Trần Khởi đưa cho cậu một chai nước suối: “Tối qua đã bảo đừng thức khuya làm bài rồi, giờ thì chóng mặt chưa?”

Cố Chân nhận lấy chai nước, uống một ngụm, rồi rúc vào góc ghế, uể oải nói: “Tôi muốn ngủ…”

Thấy cậu thực sự mệt, mọi người cũng không trò chuyện ồn ào nữa, nhường lại một không gian yên tĩnh để cậu nghỉ ngơi.

Sau khi đến khu vực ngoại ô của khu nghỉ dưỡng, Vương Tĩnh Tuyết dẫn cả nhóm đến nhà trọ mà họ đã đặt trước.

Nhà trọ này nằm ngay gần cổng vào khu nghỉ dưỡng. Dù không xa hoa như khách sạn nhưng giá cả phải chăng, phù hợp với túi tiền sinh viên hơn.

Hơn nữa, ngay bên cạnh nhà trọ còn có một công viên rừng phong mở cửa miễn phí. Công viên có suối chảy róc rách, cầu gỗ, lối đi lát ván và đình nghỉ chân—chỉ cần tìm được góc chụp đẹp thì vẫn có thể cho ra đời những bức ảnh xuất sắc.

Sau khi để hành lý vào nhà trọ, mọi người còn chưa kịp sắp xếp phòng đã hăng hái chạy ngay sang công viên rừng phong để chụp ảnh.

Cố Chân cũng bị Trần Khởi kéo theo.

Trần Khởi nói rằng hít thở không khí trong lành sẽ giúp cậu đỡ mệt hơn.

Cố Chân tin cậu ta… cái quỷ gì chứ.

Vừa vào công viên, cậu liền đi thẳng đến đình nghỉ chân, ngồi xuống dưỡng sức, chẳng buồn lăn xả chụp ảnh chung với đám bạn.

Bình Luận (0)
Comment