“Sao anh lại ngốc như vậy, chạy xa thế để cứu em? Nhỡ có chuyện gì thì sao? Chỉ cần chạy xuống sân là an toàn rồi mà!”
Anh lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng đáp:
“Anh không sợ xảy ra chuyện, anh chỉ sợ… em xảy ra chuyện.”
Chính câu nói đó đã nâng đỡ tôi suốt những năm tháng đơn phương dài đằng đẵng mà chẳng nhận được hồi đáp.
Giờ đây, khi tôi rời đi, câu trả lời ấy mới đến.
Nhưng… đã quá muộn.
Tôi không còn cần câu trả lời muộn màng ấy nữa.
Tôi xoay người, kéo chăn, hiếm khi ngủ ngon đến thế.
16
Năm năm trời sống những ngày không có ngày nghỉ.
Đột nhiên rảnh rỗi, tôi lại chẳng biết phải làm gì.
Tôi lật xem album ảnh, vô tình nhìn thấy bức ảnh hoa anh đào tôi đã lưu ba năm trước.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác xao xuyến lạ thường.
Lúc ấy, rất nhiều người trong danh sách bạn bè của tôi đăng ảnh đi ngắm hoa anh đào ở Nhật Bản.
Thấy đẹp, tôi liền lưu lại.
Khi nhắc với Châu Nghiên, anh thẳng thừng từ chối mà chẳng cần suy nghĩ.
Lý do của anh là công việc bận rộn.
Nhưng sau đó, khi tôi mang cơm đến bệnh viện cho anh, lại tình cờ thấy một cô gái rất giống Yên San cảm ơn anh.
Cô ấy cảm ơn vì anh đã giúp cô ấy trực thay, để cô có cơ hội đi chơi một chuyến.
Khoảnh khắc ấy, lòng tôi chùng xuống, ngập tràn cảm giác cô đơn và lạnh lẽo.
Lần này, tôi không còn do dự nữa.
Cầm điện thoại lên, tôi đặt ngay vé máy bay đến Nhật Bản.
Thời tiết ở Nhật thật tuyệt.
Từ núi Phú Sĩ xuống đến chân núi, hoa anh đào nở rộ.
Gió xuân thổi nhẹ qua, cánh hoa rơi lả tả như tuyết.
Mùa hoa anh đào rất ngắn, khi tôi đến Nhật chỉ còn ba ngày cuối cùng.
Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Khi ngắm hoa xong, tôi chuẩn bị quay về.
Trên đường đi ngang qua Osaka, bất ngờ xảy ra động đất.
Trong chớp mắt, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên có người nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng và che chở dưới một góc tường.
Một tấm biển quảng cáo rơi xuống, đập mạnh vào chỗ tôi vừa đứng.
Tôi vẫn còn sợ hãi, ngẩng đầu lên mới nhận ra đó là Châu Nghiên.
Anh nhìn tôi đầy lo lắng, cánh tay ôm tôi vẫn còn run rẩy:
“Tiểu Hy, em không sao chứ? Có bị thương không? Em có biết anh sợ đến mức nào không?”
Tôi ngẩn người, đầu óc mơ hồ.
Chợt nhớ đến lần xảy ra động đất ở trại hè hồi cấp ba, Châu Nghiên cũng từng nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng y hệt như vậy.
Có lẽ anh ấy từng thật lòng với tôi.
Như bây giờ.
Như những lần trước.
Nhưng tình cảm chân thành cũng có thể thay đổi trong tích tắc, đến cuối cùng, tất cả chỉ dựa vào lương tâm.
“Sao anh lại ở đây?” – Tôi khẽ hỏi, vô thức lùi lại, kéo giãn khoảng cách giữa hai chúng tôi.
Châu Nghiên thấy động tác của tôi, khẽ cười khổ, ánh mắt có chút tổn thương.
“Trong chiếc đồng hồ đôi em tặng anh lúc trước có chức năng định vị. Anh thấy em đến Nhật, sợ em gặp nguy hiểm nên đi theo. Không ngờ lại gặp đúng lúc…”
Tôi nhìn xuống cổ tay anh, chiếc đồng hồ ấy vẫn nằm đó.