Năm Sau Hoa Vẫn Nở

Chương 16

Lúc này tôi mới sực nhớ, đúng là tôi đã tặng anh chiếc đồng hồ này.

Nhưng từ trước đến nay, anh chưa từng đeo lần nào.

Châu Nghiên cẩn thận nắm lấy tay tôi, giọng nói mang theo chút nài nỉ:

“Tiểu Hy, chuyện lần trước là anh không đúng. Sau này anh sẽ chú ý giữ khoảng cách.Chúng ta đã bên nhau bao năm rồi, đừng giận anh nữa được không? Em không biết lúc trận động đất xảy ra, anh sợ đến mức nào đâu. Anh sợ sẽ lại không tìm thấy em, như lần trước…”

Tôi nhìn trận động đất đang dần lắng xuống, khẽ đáp:

“Cảm ơn anh vì đã cứu em vừa rồi.”

Mắt Châu Nghiên sáng lên, anh vui mừng hỏi:

“Tiểu Hy, em… tha thứ cho anh rồi sao?”

Tôi rút tay khỏi tay anh, ánh mắt bình tĩnh:

“Nhưng em không giận dỗi anh, em nghiêm túc đấy.”

Ánh sáng trong mắt anh lập tức vụt tắt.

Sau một lúc lâu, anh ngước lên nhìn tôi:

“Em nghiêm túc?”

“Ừ.”

Anh bật cười khẽ, như đang tự giễu chính mình.

“Anh hiểu rồi. Tùy em vậy.”

Nói xong, tôi vòng qua anh, rời đi.

Châu Nghiên đứng yên tại chỗ, dáng vẻ vẫn như khi nãy, không nhúc nhích.

17

“Đúng vậy, chỉ vì chuyện anh đi tắm cho chó của Yên San mà về muộn đấy.”

Tôi thản nhiên gật đầu, như thể đó là điều hiển nhiên.

Châu Nghiên sững sờ, ánh mắt anh dường như không thể tin được câu trả lời ấy.

“Tiểu Hy, em nghiêm túc sao? Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà em muốn ly hôn với anh?”

Tôi cười nhạt, đặt túi đồ vừa mua lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào anh:

“Châu Nghiên, anh thực sự nghĩ đây là chuyện nhỏ à? Vậy bao lần trước anh thất hứa, bao lần anh để em đợi một mình, bao lần em giả vờ không quan tâm – có phải cũng là chuyện nhỏ không?”

“Em không cần anh ngoại tình hay phản bội mới là có lỗi với em. Cái em cần là sự ưu tiên, là cảm giác được đặt trong tim anh. Nhưng bao năm qua, em nhận lại được gì?”

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi tiếp tục:

“Chẳng lẽ anh không nhận ra sao? Khi em đề nghị ly hôn, em đã không còn muốn giải thích, không còn muốn cãi vã với anh nữa. Đó mới là lúc em đã buông tay thật sự.”

Châu Nghiên lùi một bước, tay siết chặt bó hoa hồng trong tay đến mức cánh hoa hơi nhăn lại.

“Nhưng… em chưa từng nói gì cả. Em cứ im lặng chịu đựng, anh làm sao biết được?”

Tôi mỉm cười:

“Vì em yêu anh. Em nghĩ chỉ cần mình yêu đủ nhiều, anh sẽ nhìn thấy. Nhưng em sai rồi, không phải yêu nhiều là đủ.”

“Anh có thể không phản bội em về thể xác, nhưng cảm xúc của anh thì sao? Anh dành bao nhiêu thời gian cho em, bao nhiêu cho Yên San? Từ khi nào em phải dựa vào một câu ‘xin lỗi’ của anh để tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này?”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Rất lâu sau, Châu Nghiên thở dài, giọng anh khàn đi:
“Vậy anh phải làm gì, em mới chịu quay lại?”

Tôi lắc đầu, đôi mắt tràn đầy sự bình thản mà chính anh cũng chưa từng thấy:

“Châu Nghiên, em không muốn quay lại nữa. Đến tận bây giờ, điều em muốn chỉ là anh hãy tôn trọng quyết định của em.”

“Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ chính thức ly hôn. Đừng níu kéo nữa, chuyện của chúng ta… đã kết thúc rồi.”

Tôi nói xong, mở cửa ra hiệu cho anh rời đi.

Bình Luận (0)
Comment