Ta vốn tưởng rằng đó là thư Triệu Kỳ viết cho mình, nhưng khi mở ra thì lại là do thái phi gửi.
Bà nhắc nhiều tới tình hình kinh thành sau khi ta rời đi, nhưng lại không đề cập gì đến việc ta trở về.
Lời thái phi nói rất có thể là phóng đại, nhưng ta vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Ta tưởng rằng khi ta rời đi, Triệu Kỳ sẽ càng ngày càng bận rộn hơn.
Ngày ta đi, hắn không hề đến tiễn ta.
Thậm chí sau khi trở về Kim Lăng, ta nhận ra rằng bữa tiệc vào ngày 14 ấy thực sự rất vội vàng.
Không thông báo trước, cũng chẳng có thiệp mời.
Triệu Kỳ còn truyền khẩu dụ đưa ta qua đó.
Những năm tháng ở trong hoàng lăng với thái phi, ta đã hiểu ra một đạo lý: càng hoảng loạn thì càng phải trấn định.
Ta kể với phụ mẫu và nhờ họ chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa tốt nhất.
Ta cần phải quay lại kinh thành.
Khi rời Kim Lăng, ta nhìn thấy bên đường có quán bán nguyên liệu làm vịt muối. Ta nghĩ đến cái ngày thả diều cùng Triệu Kỳ, ta đã hứa với hắn rằng nếu có cơ hội ta sẽ dẫn hắn tới Kim Lăng.
Ta kêu xe ngựa dừng lại và mua nguyên liệu.
Đến khi ta về tới kinh thành thì đã là tháng ba.
Ta mang đồ của mình đi thẳng vào trong cung.
Chiều hôm đó, ta đến gặp Triệu Kỳ.
Ta nhìn hắn mỉm cười, lấy ra tất cả những đồ ta đã mua, giải thích cho hắn từng thứ một.
"Triệu Kỳ, cái này thật tốt. Đây là trà ở chỗ chúng ta, nó giúp thanh lọc tâm trí, giảm bớt căng thẳng. Thứ này cũng hay, nhìn thấy nó là ta nghĩ ngay tới ngài. Nhìn xem, còn có cái này, đây là đá Vũ Hoa, sau này sẽ đặt ở đây. Cái này và cái này nữa, đều ngon cả."
Triệu Kỳ cũng cười với ta, hỏi: “Nhược Nhược ở Kim Lăng có vui không?”
Ta gật đầu và nói: “Vui lắm, rất vui”.
Ta bước đến rất gần hắn, cầm khối mực lên giúp hắn mài mực. Lúc ở nhà, ta thấy mẫu thân cũng giúp phụ thân mài mực như thế này.
Ta chậm rãi nói: "Triệu Kỳ, ta đều biết rồi. Ngài có thể kể cho ta chuyện gì đã xảy ra không? Chúng ta cùng nhau lo liệu."
Triệu Kỳ nhìn chằm chằm đôi tay nhỏ đang mài mực, so với khối mực, chúng trắng ngần, trông như ngó sen non mới hái.
Hắn ta trả lời: "Nhược Nhược không cần phải lo lắng. Những gì thái phi nói với nàng là sự thật, nhưng nó không khó giải quyết đến vậy."
Giữa tháng 2, hắn phát hiện ra điều bất thường trong khoa cử.
Trong số những người được tiến cử, gần một nửa có dính dáng với Chu gia và Thái Phó gia tộc.
Triệu Kỳ là một vị quân vương, hắn không tiện mượn tay người khác xử lý vụ việc này.
Ngày hôm nay không quản là mượn tay ai cũng không tránh khỏi việc sau này bị đem ra làm cớ để huênh hoang. Sau này, cho dù hắn và các quan đại thần chính tay hắn đề bạt như thế nào nhắm vào Chu gia trên triều, thì những người khác trong hậu cung cũng sẽ nhắm vào tiểu cô nương này như thế ấy.
Hắn muốn dành những điều tốt nhất cho tiểu cô nương, đương nhiên không muốn người ấy phải chịu một chút oan ức.
Nhưng hắn cũng biết, còn ở vị trí này, hắn mãi mãi không thể thực hiện trọn vẹn được lời hứa “một đời một kiếp một đôi người”.
Tiểu cô nương không có họ ngoại mạnh mẽ, Chu gia ở kinh thành cũng sẽ không quan tâm đến cảm xúc của nàng.
Vì vậy, hắn đã vội vàng đưa nàng đi, để nàng có thể tự do và không bao giờ gặp lại hắn trong suốt quãng đời còn lại.
Nhưng hắn cũng không muốn dần dần nảy sinh hiềm khích với nàng.
Hắn đã chứng kiến mẫu thân hắn phải chịu quá nhiều bất hạnh khi sống trong hậu cung.
Đây là một ván cờ không thể giải được.
Nhưng vào lần đầu tiên đi săn Triệu Kỳ khi còn nhỏ, hắn đã học được 1 đạo lý: trên thế giới này thực sự không có ván cờ nào không thể giải được.
Chỉ cần còn hy vọng thì luôn có cách.
Mỗi một ngày tiểu cô nương không ở đây, hắn lại nhớ nàng thêm một chút.
Vào ngày cuối tháng hai, khi có rất nhiều suy nghĩ chồng chất trong đầu, Triệu Kỳ và Thẩm tướng đã đưa ra quyết định.
Trên thực tế, vốn dĩ đó không phải quyết định của Thẩm tướng. Ở một mức độ nào đó, đây hoàn toàn là quyết định của Triệu Kỳ.
Ngày đầu tiên của tháng ba, Triệu Kỳ triệu Cung vương vào cung.
Người đệ đệ này của Triệu Kỳ rất thông minh. Khi Triệu Kỳ còn nhỏ, hắn sống ở Đông Cung, điều hạnh phúc nhất là được mẫu thân và đệ đệ đến thăm hắn.
Ngày hôm đó, Triệu Kỳ và Cung vương trò chuyện tới tối muộn.
Triệu Kỳ nói với hoàng đệ: "Gặp được nàng là điều hạnh phúc nhất trong đời trẫm."
Ngay chiều ngày hôm sau, Cung vương tiến cung, nói với Triệu Kỳ: "Được."
Sau đó tiểu cô nương quay lại.
Nàng huyên thuyên về một đống thứ nàng mua và bây giờ ở một nơi rất gần hắn, giúp hắn mài mực.
Hắn mở miệng: "Nhược Nhược, trẫm muốn hỏi nàng một vấn đề."
Hắn thấy tiểu cô nương nhìn mình, hắn nói tiếp: "Đây là lần đầu tiên trẫm thích một người, ta muốn dành cho nàng ấy những điều tốt nhất. Nhưng có một số thứ ta không thể khống chế được".
Hắn hít sâu một hơi, nói từng chữ: “Bây giờ, ta muốn hỏi nàng ấy, nếu ta không còn gì, đem cả thiên hạ cho người khác, liệu nàng ấy có bằng lòng ở lại với ta không?”
Triệu Kỳ nghĩ tới nhiều phản ứng của tiểu cô nương, có lẽ nàng sẽ choáng váng không kịp phản ứng.
Có thể trầm ngâm nói: “Nhược Nhược muốn suy nghĩ thêm điều đó.”
Hoặc có thể ngốc nghếch hỏi một chút: “Nhược Nhược là người trong lòng của Bệ hạ sao?”
Hoặc có thể, lắc đầu với hắn.
Khi Triệu Kỳ lên ngôi đã nhận rất nhiều lời phản đối.
Khi hắn muốn cải cách thì hầu như không ai đồng ý.
Khi muốn trồng cây, hắn đã triệu tập các quan viên địa phương nhưng họ đều cảm thấy không khả thi.
Còn rất nhiều, rất nhiều lần như thế nữa.
Nhưng tất cả khẩn trương, căng thẳng của những lần đó cộng lại đều không thể so với thời khắc này.
Đột nhiên, hắn thấy tiểu cô nương nhào vào lòng mình.
Hắn sợ hãi đến mức nhanh chóng buông tách trà ra bảo vệ người đó.
Một tay giữ lấy vai nàng, tay kia thì bảo vệ eo nàng. Tiểu cô nương bây giờ đang nằm trong vòng tay hắn, mềm mại làm lòng người ngứa ngáy.
Sau đó, vật nhỏ vùi trong ngực hắn đột nhiên lên tiếng: "Thật sao? Thật sao? Thật sự có thể sao chứ?"
Triệu Kỳ lên ngôi khi còn trẻ, dành phần lớn thời gian để đưa ra quyết sách và tư lự.
Điều bốc đồng nhất mà hắn từng làm là ngày hắn nói với người trong lòng những suy nghĩ của bản thân, không để lại sự bảo đảm hay lối thoát nào cho mình, trao toàn bộ quyền quyết định cho người ấy.
Sau khi rời khỏi Kim Lăng, ta mơ hồ hiểu rằng sau này sẽ không còn có ai bảo vệ ta vô điều kiện nữa. Điều bốc đồng nhất mà ta từng làm là một ngày nào đó lao mình vào vòng tay của người đó.