Triệu Kỳ nói với ta kế hoạch của hắn. Hắn dự định thăng quan cho những người mới đỗ khoa cử như thường lệ.
Khả năng cao là sẽ khó tránh khỏi người của Chu gia nên Triệu Kỳ cũng dự định đồng thời cùng ta thành thân.
Có lẽ ta hiểu ý của Triệu Kỳ, hắn ta muốn trao quyền cho Chu gia, nếu hắn không trao quyền, bọn họ sẽ không kiêu ngạo, không kiêu ngạo, bọn họ sẽ không dễ dàng phạm sai lầm. Đến khi Chu gia phạm sai lầm, hắn sẽ tỏ ra thân thể bất an, giao lại thiên hạ cho Cung vương.
Mời Cung vương đến giải quyết những chuyện này.
Nếu Chu gia thật sự yên phận làm việc cho triều đình, vậy Triệu Kỳ từ nay về sau cũng không có gì để nói, để Cung điện hạ đối xử bình thường là được.
Ta trầm tư lắng nghe rồi hỏi Triệu Kỳ: "Cung vương, còn có Cung vương phi có đồng ý không?"
Triệu Kỳ gật đầu giải thích: “Hoàng đệ của ta vốn đã thông minh, được sự ủng hộ của Thẩm tướng và các đại học sĩ, sẽ không phạm sai lầm nào. Về phần Cung vương phi, Nhược Nhược có thể không biết, nàng là nữ nhi duy nhất của Võ An hầu, phụ thân và các ca ca của nàng ấy đều không dễ chọc. Nếu có người khoa tay múa chân về việc lập phi, Hầu gia có thể tìm đến nhà của hắn ngay lập tức."
Triệu Kỳ còn nói với ta, không lâu sau, hắn sẽ phái Cung vương và Trấn Bắc tướng quân cùng nhau tới Tây Bắc, để Cung vương điện hạ có thể ở đó rèn luyện thêm mấy tháng.
Ta suy nghĩ về từng bước sắp xếp của Triệu Kỳ, cảm thấy tất cả đều có lý.
Ta gật đầu hỏi: "Triệu Kỳ, ta và chàng là giả vờ thành thân sao?"
Triệu Kỳ nghe được lời này tức giận đến suýt hộc máu. Hắn thật sự đang nuôi dưỡng một sói mắt trắng nhỏ.
"Nói cho ta biết, tại sao ta lại muốn thành thân với nàng?"
Ta đáp: “Bởi vì chàng muốn nhà họ Chu trở nên kiêu ngạo.”
“Vậy tại sao ta lại muốn nhà họ Chu như vậy?”
"Bởi vì chàng muốn ở cùng Nhược Nhược." Ta càng ngày càng vui vẻ trả lời.
"Vậy tại sao hai chúng ta lại là giả vờ thành thân?"
Ta lè lưỡi, nghiêm túc nói với Triệu Kỳ: “Bởi vì tình yêu Nhược Nhược nhận được vẫn chưa đủ.”
Nói xong ta chạy thật nhanh.
Triệu Kỳ nhìn bóng người đang chạy trốn, cười thầm. Mấy ngày gần đây, tiểu cô nương của hắn ngày càng kiều khí, cảm giác cũng không tệ.
Giữa tháng ba, Cung vương điện hạ đi cùng tướng quân tiến về phía Tây Bắc.
Cuối tháng 3, kết quả khảo hạch được công bố, những đứa trẻ do Chu gia dạy dỗ đều đề tên bảng vàng.
Cũng quãng thời gian đó, Triệu Kỳ triệu Chu gia phụ mẫu từ Kim Lăng tới.
Đầu tháng 4, phụ thân cùng mẫu thân đến kinh thành. Họ mua một khoảng sân cạnh Thẩm phủ, còn ta thì chuyển ra khỏi cung điện.
Khâm thiên giám đã tính toán một ngày vào đầu tháng 5, Triệu Kỳ sẽ thành thân với ta.
Ta đưa phụ mẫu đi khắp kinh thành, chúng ta đi ăn những món xào ngon nhất, nếm thử các món ăn Kim Lăng được chế biến tại đây.
Sau khi không còn ở trong cung, ta gặp Thẩm tỷ tỷ thuận tiện hơn rất nhiều. Mặc dù phần lớn thời gian ta là người nói nhưng ta nghĩ Thẩm tỷ tỷ chắc hẳn cũng rất vui.
Thẩm tướng đã biết về quyết định của Triệu Kỳ ngay từ tháng 2, điều đó có nghĩa là Thẩm tỷ tỷ cũng hưởng được sự tự do nên có.
"Thẩm tỷ, tỷ thực sự không có người trong lòng sao?" Một ngày nọ, ta hỏi Thẩm tỷ tỷ khi đang trò chuyện.
Nàng ấn nhẹ vào đầu ta và đáp: "Không có."
Ta nói tiếp: “Thẩm tỷ tỷ khiến người khác yêu thích như vậy, sau này nhất định sẽ gặp được người tâm đầu ý hợp.”
Một buổi chiều, ta vừa thức dậy, đang ngồi ngoài sân cố gắng tỉnh táo thì nhìn thấy có người từ hậu viện đi tới.
Hậu viện này nối với hậu viện của Thẩm phủ bằng một cái hồ nhỏ, nên thỉnh thoảng Thẩm tỷ tỷ cũng từ đường đó qua chơi với ta.
Ta chạy tới nói: “Thẩm tỷ tỷ tới chơi sao?”
Khi nhìn rõ, ta mới nhận ra đó là Triệu Kỳ.
“Là chàng sao?” Ta nghĩ hắn hẳn là rất khó có thể rời khỏi cung, nên tự nhiên rất kinh ngạc.
Nhưng sự ngạc nhiên này khiến Triệu Kỳ hiểu lầm rằng ta không hài lòng vì người tới là hắn.
Hắn liếc nhìn ta nói: "Không phải Thẩm tỷ tỷ, mà là biểu ca của nàng."
Hôm nay Triệu Kỳ mặc y phục sáng màu, ngày thường hắn luôn mặc đồ tối màu, hôm nay trông vậy mà càng dễ nhìn hơn.
Ta kéo tay áo hắn nói: “Đã lâu rồi ta không gặp chàng.”
Sau đó tâm tình hắn mới bắt đầu trở nên tốt hơn một chút.
Ta ngẩng đầu mỉm cười với hắn: “Nhược Nhược rất nhớ Bệ hạ.”
Hắn cũng cười và nói: "Nhớ bao nhiêu?"
Ta thậm chí không cần suy nghĩ: "Rất nhớ."
Nhưng hắn lắc đầu và nói với ta: "Ta không nhớ Nhược Nhược lắm."
Ta có chút tức giận, còn có chút thương tâm.
Triệu Kỳ là người xấu.
Ta buông tay áo hắn, quay đi và phớt lờ hắn.
Triệu Kỳ nhìn thấy tiểu cô nương hất tay áo của mình, bĩu môi xoay người rời đi, đồng thời vểnh tai lên nghe xem hắn ta sẽ nói gì tiếp theo.
Hắn nén cười, cúi xuống, xoay người tiểu cô nương lại, nói với nàng: "Ta không phải rất nhớ Nhược Nhược mà là rất rất rất nhớ nàng ấy."
Ta bật cười: “Bệ hạ lại chọc cười ta.”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, nên bị trừng phạt.”
Hôm nay ta trò chuyện rất nhiều với hắn, hát vài ca khúc, nhảy loạn thất bát tao ngẫu nhiên một vở kịch ở Kim Lăng.
Hắn rất vui khi rời đi, và ta cũng vậy.
Những ngày tiếp đó, Triệu Kỳ rất bận rộn, không những phải xử lý việc triều chính mà còn phải để mắt tới Chu gia.
Ban ngày, trừ khi giải quyết chính vụ, hắn đều ở lại tàng thư các. Gần đây hắn đang tìm đọc mấy quyển du ký để chọn ra những địa điểm thích hợp cho mình và tiểu cô nương cùng du ngoạn.