Một ngày nọ, Thái phi lại cho gọi ta đến.
Thái phi nói, Kính sự phòng tối nay sẽ phái cung nữ tới cùng Triệu Kỳ thị tẩm.
Sau đó, bà đưa cho ta một vài cuốn sách, dặn ta đem chúng đến gặp Triệu Kỳ và ở lại đó cùng hắn một lúc.
Ta nghĩ thầm cuốn sách mà Thái phi bảo ta mang theo nhất định là sách tốt.
Bà còn dặn dò ta rất nhiều chuyện, tỷ như ta phải khiến bệ hạ biết được sự tốt đẹp của chuyện phong nguyệt, và dù bệ hạ niệm tình cho một cái danh hiệu thì cũng không có gì trở ngại.
Không biết tại sao Thái phi lại nói với ta những lời an ủi này, có lẽ Thái phi không biết, không phải ai sinh ra cũng đều thích hoàng đế.
Ta mang những quyển sách đó tới gặp hoàng thượng, và sau khi được thông truyền, lần đầu tiên ta được bước vào Ngự thư phòng.
Bệ hạ đang ngồi phê duyệt tấu chương, ngài sắp xếp cho ta ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Trên bàn có bút, nghiên, giấy, mực, tốt hơn chỗ ta ở rất nhiều.
Ta vừa bước vào, Lý công công đã lấy đi cuốn sách từ trong tay ta. Ta ngồi thừ trên ghế suy nghĩ xem nên vẽ vời thứ gì để giết thời gian.
Ta đã vẽ lại cảnh thả diều cùng các ca ca trong ký ức, nhị ca đang dắt tay ta và đại ca đang cầm dây diều. Con diều của chúng ta bay rất cao, cao hơn cây cối xung quanh và hơn cả những bức tường trong cung.
Khi ta hoàn hồn khỏi bức tranh, ta nhận ra Triệu Kỳ đã xem xong cuốn sách ta mang tới.
Thấy ta đặt bút xuống, hắn hỏi: “Ngươi muốn phần thưởng gì?”
Ta hơi bối rối, tại sao lại thưởng cho ta? Bởi vì ta làm chân chạy vặt sao? Hay là vì cái gì khác?
Triệu Kỳ có lẽ đã nhận ra sự nghi ngờ của ta nên cúi đầu mỉm cười: "Bởi vì ngươi thông minh nên ta muốn thưởng cho ngươi."
Ta hiểu rồi, ta đang diễn kịch cùng Triệu Kỳ, hắn là đang phối hợp với ta.
Ta muốn hoàn thành nhiệm vụ Thái phi giao phó, hắn thì muốn bảo vệ đất nước thái bình. Triều đình cuối cùng cũng yên tĩnh, Chu thị mới an phận được mấy năm, hắn không muốn lại gây thêm rắc rối.
Như tìm được đồng minh, ta nghĩ ngợi một lát rồi nói với hắn: “Ta muốn ăn bánh phù dung”.
"Chuẩn."
Để không bị Thái phi phát hiện, ta cùng Triệu Kỳ ở Ngự thư phòng ăn bánh. Vừa ăn, ta vừa nghĩ nghĩ, hôm nay thật vui, được dùng bút, nghiên, giấy, mực tốt, lại còn được ăn cả bánh phù dung nữa.
Đang lúc vui vẻ, ta chợt nghĩ đến Triệu Kỳ. Không biết Triệu Kỳ có thích sự sắp xếp hôm nay không, cho dù hài lòng thì chắc cũng không thoải mái vì bị người bày bố.
Đối với ta, Triệu Kỳ luôn là một người tốt, vừa tốt bụng vừa đáng thương. Ta đưa chiếc bánh phù dung trong tay cho hắn: “Bệ hạ ăn đi.”
Hắn hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi ta: “Sao ngươi lại đưa nó cho ta?”
Kẻ hầu người hạ đều đã lui xuống. Ta cũng không biết tại sao lại muốn đưa bánh phù dung cho Triệu Kỳ, chỉ là muốn đưa cho hắn mà thôi.
Ta hơi nghiêng người về phía trước: "Triệu Kỳ, ngài ăn đi."
Sau này ta mới biết vì sao lúc đó Triệu Kỳ lại chấn kinh như vậy, e rằng nhiều năm qua không có ai gọi hắn là Triệu Kỳ.
Sau khi hắn lấy chiếc bánh phù dung từ tay ta và phá người đưa ta đi ra ngoài, ta mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn đến thế nào.
Ta cảm khái suốt đường về, may mắn thay đầu ta vẫn còn đó.
Triệu Kỳ thực sự rất ngạc nhiên, chú chim nhỏ này này đã gọi tên của hắn, Triệu Kỳ thực sự muốn gọi nàng lại kêu thêm tiếng nữa.
Lần đầu tiên, Triệu Kỳ nghĩ, nếu nàng ấy không phải là Chu gia nữ tử thì thật tốt.
Khi màn đêm buông xuống, hai cung nữ được đưa đến chỗ Triệu Kỳ. Cả hai đều đầy đặn và quyến rũ. Triệu Kỳ lại nghĩ, nếu tiểu cô nương kia mặc những bộ quần áo này, nàng sẽ trông giống như diễn tuồng, vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Khi đó càng muốn ôm người vào lòng một chút.
Triệu Kỳ âm thầm cười nói, Thái phi đúng thật là Thái phi, buổi chiều bảo tiểu cô nương tới chỗ hắn ngồi, khiến hắn đến tối trong lòng có chút ngứa ngáy.
"Các ngươi được Thái hậu phái tới?"
“Vâng, thưa Bệ hạ. Để nô tì hầu hạ ngài cởi y phục.”
Triệu Kỳ xoa xoa lông mày nói: "Đến nói với Thái hậu, chỉ cần cho nàng biết rằng ý tứ của nàng, ta hiểu, bảo nàng không cần lo lắng."
Ngày hôm sau khi nghe được chuyện này, ta không khỏi cảm khái một phen, Thái hậu quả nhiên là Thái hậu! Nếu hôm qua Bệ hạ giữ lại hai người đó thì chính là một cái tát vào mặt Thái phi, cho dù hoàng thượng có giữ lại cung nữ cũng không giữ ta. Còn nếu bệ hạ không giữ lại hai cung nữ, tức là bệ hạ không phải loại người nào cũng cần, cũng là một hồi cảnh cáo bà ta.
Trong khi ta than thở về ân oán giữa Thái hậu và Thái phi, ta cũng cảm thấy kì lạ, tại sao Thái phi cứ bắt ta làm những chuyện này?
Về sau Triệu Kỳ có tam cung lục viện thì sao? Vậy nếu có thêm hay bớt một người như ta bên trong thì cũng đâu ảnh hưởng gì?
Ta cũng hiểu được, Triệu Kỳ có ta hay không không quan trọng, quan trọng là Chu gia có thể vào triều hay không.
Ta chậm rãi đi về phía sân của Thái phi, không biết Thái phi sẽ phản ứng thế nào trước mấy chuyện này.
Ngoài ý muốn, Thái phi bình tĩnh đến mức ta thấy hơi khó tin. Theo suy đoán của ta, Thái phi sẽ không tức giận, nhưng sẽ nhất định nghĩ biện pháp khác để trả thù lại.
Nhưng Thái phi thực sự không có bảo ta đi làm gì nữa, ngồi một lát lại đuổi ta về viện của mình.
Lúc rời đi, ta nhìn thấy cô cô quản sự cùng với thái y đang đi tới rất nhanh, ta lặng lẽ quay đầu nhìn lại và thấy cô cô và Thái phi đang đàm luận điều gì đó.
Ta chợt có một dự cảm không lành, trực giác mách bảo rằng Thái phi nhất định đang âm mưu làm điều xấu.
Thái phi có thể làm gì?
Ta nghĩ nghĩ.
Thái phi có thể muốn hạ thuốc Triệu Kỳ, Triệu Kỳ không thể cưỡng lại tác dụng của thuốc, khi đó Thái hậu sẽ so sánh những người xung quanh, bà sẽ cảm thấy ta tốt hơn những người khác, rồi cũng phải thuyết phục bệ hạ chấp nhận ta.
Trời ơi, Thái phi không hổ là Thái phi, nên nói chuyện này với Triệu Kỳ thế nào đây?
Vì sao Thái phi không an bài cho ta đi tìm hắn?
Phải làm gì bây giờ? Phải làm gì bây giờ?
Ta không thể hoảng loạn được, số phận của Triệu Kỳ đang nằm trong tay ta.
Ta không biết liệu hắn có chấp nhận những việc này không, nhưng bị hạ thuốc đương nhiên sẽ không vui.
Ta trở về viện của mình, lo lắng đến mức thò đầu ra ngoài nghe ngóng, chợt nhìn thấy cung nữ hầu cận bên cạnh Thái phi đang đi tới, ta vội vàng đứng dậy.
Nàng bảo ta: “Thái phi đã sắp xếp cho Quận chúa đến thỉnh an Thái hậu và hầu chuyện với bà để giải sầu”.
Ta chợt nghĩ rằng ngày hôm qua Triệu Kỳ xảy ra chuyện như vậy rất có thể sẽ đến gặp Thái hậu sau khi hắn thượng triều. Nếu ta đi lúc này thì khả năng cao sẽ gặp được Triệu Kỳ.
Ta nhanh chóng đồng ý, lập tức chuẩn bị đến chỗ Thái hậu.
Vội vội vàng vàng bước về phía trước, ta vừa định chạy chậm thì nhìn thấy Triệu Kỳ cùng hạ nhân đang đi về phía ta.
Hắn bước ra từ chỗ của Thái hậu.
Ta bước đến gần, vội hành lễ và nhìn hắn, quét mắt tới những người xung quanh.
Hắn hiểu ý ta, mỉm cười: "Các ngươi hãy lui sang một bên. Trẫm có chuyện muốn nói với Quận chúa."
Hắn thế mà vẫn còn tâm trạng để cười. Ta gần như tức điên lên.
Thấy bọn họ đều đã rút lui, ta liền đến gần hắn, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hôm nay ngài phải cẩn thận hơn."
Hắn hơi cúi người về phía ta: "Không gọi tên trẫm nữa sao?"
Sao tên này vẫn còn tâm trạng suy nghĩ lung tung vậy? Ta tức giận đến mức buột miệng: "Triệu Kỳ, đừng cười nữa, ngài nghiêm túc chút đi."
Ta quay đầu nhìn ngó, rồi hạ giọng nói nhỏ: "Thần nghĩ có thể có người muốn hại ngài. Ngài có biết họ muốn làm gì không?"
"Ta biết, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn hãm hại ta."
Ta cố nhịn không đánh hắn, siết chặt tay, nói tiếp: "Là Thái phi. Thái phi không thích bị thao túng, muốn hạ thuốc cho ngài, là loại thuốc đó đó."
Hắn chợt nhìn ta, ta phát hiện ra lông mày của hắn cũng đẹp như ngọn núi phía xa vậy.
Hắn nói với ta: "Làm sao nhìn ra?"
Ta cau mày nhìn Triệu Kỳ, phát hiện hắn bình tĩnh dị thường.
Sau đó ta nhận thấy lông mày của hắn đang giật giật, hóa ra hắn đang nhịn cười. Ta cố gắng hết sức để nhớ lại mọi chi tiết, cố gắng chứng minh cho hắn thấy rằng ta không hề nói dối hắn.
Nhưng khi bình tĩnh lại và suy nghĩ lại, hình như đây thực sự chỉ là suy đoán của mình ta.
Ta cúi thấp đầu, mặt bắt đầu nóng bừng. Chắc Triệu Kỳ đang cười nhạo ta. Hắn thật là một người xấu xa.
Đang suy nghĩ tìm lý do để hắn quên chuyện hôm nay, đột nhiên nghe hắn nói: “Cám ơn Quận chúa, ta sẽ nhớ kỹ.”
Ta hơi ngơ ngác, ngạc nhiên hỏi: “Ngài tin sao?”
"Ta tin."
Hắn dường như đã hít một hơi, nói với ta: "Chương Nhu, nhìn ta."
Ta nhìn hắn mà không hiểu gì, chỉ thấy hắn chậm rãi đến gần ta và nói: "Đa tạ ngươi, Chương Nhu."
Mỗi lần nghe hắn nói chuyện, ta luôn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy. Nhưng ta vẫn vui vẻ trở lại, nói với hắn không cần khách khí, ta phải đi hầu chuyện với Thái hậu.
Sau khi tạm biệt hoàng thượng, ta đột nhiên cảm thấy bầu trời như trong hơn và cỏ cây cũng xanh tươi hơn.