Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 239


Mỗi lần tỉnh lại, liền sẽ có một loại cảm giác thật kỳ diệu, cô vẫn luôn hình dung không ra đó là cảm giác gì, nhưng mà bây giờ, cô đột nhiên phát hiện, cảm giác lúc đó và cảm giác lúc này của cô giống nhau như đúc!
Cho nên trong đoạn thời gian vụn vặt kia, cô từng được người ôm, còn từng được người lau nước mắt?
Tống Thanh Xuân nghĩ đến áo sơ mi nhuốm máu của Tô Chi Niệm bị mình giấu, tâm của cô đột nhiên buộc chặt...!
Lúc đó cô từng hoài nghi anh, hiện tại cảm giác tương tự lại trùng hợp thêm một cái...!
Chẳng lẽ tất cả những thứ này thật chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều ư?
Chính là, nếu như không phải cô suy nghĩ quá nhiều, nhưng sao anh có thể xuất hiện ở bên người cô vào lúc cô đang khóc thút thít mà không bị cô phát hiện, sau đó dụ dỗ cô xong, liền không bị phát hiện biến mất không còn tăm hơi?
Tô Chi Niệm thấy Tống Thanh Xuân chỉ nói bốn chữ, cả người liền ngây ngốc, nhịn không được hắng giọng một tiếng, gọi cô hồi thần lại một chút.


Tống Thanh Xuân vội vàng lắc lắc đầu, ném bỏ ý nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, sau đó tầm mắt liền rơi xuống nơi ẩm ướt trên ngực Tô Chi Niệm, cô nghĩ đến vừa rồi mình giống như là một đứa bé, bất chấp hình tượng khóc lớn, nhất thời trở nên hơi ngại ngùng, sau đó liền cúi đầu, nhìn chằm chằm ly nước, có chút lúng túng nói: "Ngại ngùng, vừa rồi cảm xúc thật rất không khống chế được..."
"Chẳng qua, thật rất cám ơn anh, tâm tình tôi tốt hơn rất nhiều..." Tống Thanh Xuân vừa nói, vừa ngẩng đầu lên, mũi cô bởi vì khóc quá nhiều, nên còn hồng hồng, mắt cũng có chút sưng, nhưng nụ cười trên mặt hết sức thật tâm, cô nghiêng đầu, nhìn anh trầm mặc một lúc, liền nói: "...!Hiện tại đến phiên anh!"
"Tôi?" Tô Chi Niệm bỗng chốc ngây ngẩn, có chút không hiểu lắm ý tứ của cô.

Tống Thanh Xuân tìm một tư thế ngồi thoải mái, mới tiếp tục giải thích cho Tô Chi Niệm nghe: "Vừa rồi không phải anh mơ giấc mộng gì đó ư? Tôi thấy vẻ mặt lúc đó của anh rất khổ sở, nếu anh giấu ở trong lòng sẽ rất khó chịu, có thể giống như tôi nói ra, trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều ."
Hóa ra, cô chỉ là chuyện này...!Tô Chi Niệm khép hờ mí mắt, không có lên tiếng.

Không phải anh không muốn nói ra, mà là anh không thể nói ra, có vài tình yêu, nhất định chỉ có thể bị đi đày ở ngoài, bị người quên lãng mai táng.


Anh trầm mặc, khiến cho Tống Thanh Xuân cho rằng anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu, do đó cô liền hỏi: "...!Đình Đình anh luôn miệng gọi, là cô gái anh thích sao?"
Cô nghĩ đến đêm đầu anh bị thương, cô chăm sóc anh, anh xem cô như Đình Đình, nói rất nhiều lời vô nghĩa.

Từ trong lời nói của anh, cô có thể mơ hồ đoán ra, anh đã đánh mất cô gái tên "Đình Đình" đó.

Cô vẫn luôn không cho anh biết một đêm kia bọn họ từng cùng giường chung gối, cho nên cô cố ý tránh né chuyện đêm đó, mà là đổi một phương thức khác để hỏi: "...!Có thể nói một chút, câu chuyện của anh và cô áy không?"
Khi Tống Thanh Xuân hỏi ra câu nói này, cô mới phát hiện đáy lòng mình lại hiếu kỳ về câu chuyện của anh và Đình Đình như vậy.

Tô Chi Niệm vẫn rất trầm mặc, tầm mắt nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ sát đất, nửa mặt bên tuấn mỹ của anh trở nên hơi mơ hồ, giống như là bởi vì anh đang nghĩ tới hồi ức đau đớn gì đó, khóe môi căng thành một đường dây.

Vào lúc Tống Thanh Xuân cho rằng anh sẽ không để ý vấn đề của mình, đang chuẩn bị tìm đề tài khác làm dịu không khí, anh không hề báo trước đột nhiên mở miệng: "Nếu như không có chấp niệm, sao tuổi trẻ có thể là tuổi trẻ?".

Bình Luận (0)
Comment