Nam Thần Kiêu Ngạo Ở Nhà Tôi Nói Yêu Em 99 Lần

Chương 240


Nếu như không có chấp niệm, sao thanh xuân có thể là thanh xuân?
Đó là lần đầu tiên Tống Thanh Xuân nghe thấy câu nói này, lúc đó cô cũng không có liên tưởng đến chính mình.

Thẳng đến rất lâu về sau, cô mới biết hàm ý trong câu nói kia có rất nhiều, không đơn thuần là hàm ý trên mặt chữ, còn có tin tức anh ám chỉ cho cô, chỉ là lúc đó cô nghe không hiểu.

Nếu như không có chấp niệm, sao thanh xuân có thể là thanh xuân?
Anh dùng một câu có tên anh, cũng có tên cô, chỉ vài chữ, trình bày rõ ràng tất cả câu chuyện giữa anh và Đình Đình.

Chỉ lúc đó, cô không nhớ rõ mình chính là Đình Đình trong miệng anh, cũng quên có một người đã nhớ thương mình gần hai mươi năm.


Thẳng đến khi cô hiểu tất cả, cô mới biết, câu nói kia không chỉ là không có chấp niệm thanh xuân không phải thanh xuân, không chỉ bao hàm một câu có tên anh và tên cô, còn có một hàm ý khác: Nếu như không có Chi Niệm, sao Thanh Xuân có thể là Thanh Xuân?
Nếu như không có Tô Chi Niệm, cô nghĩ, sau lần đầu tiên anh và cô trò chuyện đêm khuya vào đêm hôm đó, có thể rất nhanh trên thế giới này liền không còn người Tống Thanh Xuân này.

...!
Lúc đó Tống Thanh Xuân nghe được câu nói này liền giật mình , cô không biết là bị câu nói kinh diễm này chế trụ, hay là khi Tô Chi Niệm nói ra câu nói này, đã dùng loại ngữ khí rất đạm nhưng lại lộ ra thương cảm vô tận làm cho cô khổ sở.

Tóm lại, cô sững sờ, sững sờ rất lâu, thẳng đến khi Tô Chi Niệm mở miệng lần nữa: "Câu nói này, chính tôi có thể nghĩ đến, cũng là một câu duy nhất có thể trình bày câu chuyện của tôi và cô ấy."
Sau đó, cô mới chậm chạp phục hồi lại tinh thần, cô không chớp mắt nhìn anh, quanh quẩn câu nói này ở trong lòng rất nhiều rất nhiều lần, sau đó cô mới mở miệng hỏi: "Cô ấy là người anh quen biết lúc còn trẻ ư? Sau đó liền bắt đầu thích, vẫn luôn thích đến bây giờ, cũng không buông tha?"
"Ừ." Anh không có bất cứ chần chờ nào, liền gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Tống Thanh Xuân bị anh làm cho có chút mơ hồ, chẳng qua rất nhanh, anh liền mở miệng lần nữa nói: "Tôi không phải quen cô ấy khi còn trẻ, tôi quen cô ấy vào năm tám tuổi."
Năm tám tuổi? Tuy rằng tuổi có chút lớn, nhưng cũng xem như thanh mai trúc mã rồi.


Chẳng lẽ anh giống như cô, đều thích thanh mai trúc mã của mình, nhưng thanh mai trúc mã này lại nhớ thương người khác?
Có thể là do cảnh ngộ tương tự, đáy lòng Tống Thanh Xuân dâng lên một luồng ý nghĩ thương tiếc lẫn nhau, không kiềm lỏng nổi liền cảm thán: "Cũng là câu chuyện thanh mai trúc mã sao...!Chỉ tiếc, trên thế giới này, thanh mai trúc mã rất khó có kết thúc vui..."
"Không, tôi và cô ấy không phải thanh mai trúc mã." Tô Chi Niệm dừng một chút, trên mặt lộ ra một nét thương cảm.

Nhưng mà, anh rất hy vọng có thể là thanh mai trúc mã với cô...!
Những năm này, anh vẫn luôn giả thuyết, giả thuyết anh giống như Tần Dĩ Nam, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với cô, vậy không phải ở trong đáy lòng cô, anh cũng sẽ rất quan trọng ư?
"Tôi và cô ấy chỉ gặp nhau một lần vào thời thơ ấu."
"Một lần?" Tống Thanh Xuân mở to hai mắt, cô hiếu kỳ phần sau của câu chuyện, liền truy hỏi: "Vậy sau này thì sao?"
"Về sau, tôi vẫn đang tìm cô ấy, tìm cô mười năm, rốt cuộc mới tìm được cô ấy."
Ngữ khí Tô Chi Niệm rất lạnh nhạt, lúc hai chữ mười năm thốt ra từ trong miệng anh, tựa hồ giống như là hai chữ rất đơn giản trên giấy, nhưng lại khiến đáy lòng Tống Thanh Xuân hung hăng chấn động một chút.

Mười năm...!Mười năm...!Đây là một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đời người sẽ có được mới mấy lần mười năm, anh lại dùng một phần trong sinh mệnh, để đi tìm một người..

Bình Luận (0)
Comment