Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 169

                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                                         Thư Ngọc tắm xong, bật lên ngọn đèn nhỏ bên giường, cô dựa vào tấm đệm mềm mại sắp xếp một chồng tài liệu thật dày, mái tóc dài ướt sũng xõa sau lưng, làm ướt phần lưng áo ngủ.

Cô Mang từ phòng tắm đi ra nhìn thấy dáng vẻ tùy tiện của cô, anh không khỏi nhíu mày.

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, phải lau khô tóc. Mấy hôm nay gió lớn, em không sợ bị cảm lạnh à?” Anh cầm chiếc khăn tắm bằng bông, ngồi lên giường, túm mái tóc dài đen nhánh của cô bắt đầu lau khô.

Cô chẳng hề ngẩng đầu, đầu ngón tay lướt qua một hàng chữ cổ trên tài liệu: “Em không sợ, bởi vì có anh mà.”

Anh không khỏi bật cười. Bệnh lười là do anh tập thành thói quen, trách anh thôi.

“Chỗ này có ghi chép lại, ngoại trừ lăng mộ mà Mai xây dựng gọi là trấn long mạch thì còn chuẩn bị một tẩm lăng cho Thanh Đế sau khi qua đời, cơ mà cuối cùng người nằm trong mộ chính sao lại trở thành Di Thuận vương gia?” Cô nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, “Thanh Đế tại vị lúc ấy cũng là người đoản thọ, giang sơn chưa ngồi được yên ổn mấy năm thì qua đời, thế nên việc Mai chế tạo ra ‘hoa vĩnh sinh’ kia có thể kéo dài trăm tuổi là lấy để hù người rồi?”

Cô Mang đang vùi đầu vào làn tóc ẩm ướt của cô, chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng như có như không của cô, anh khó tránh khỏi cảm thấy chộn rộn.

“Ờ, em nói gì?” Anh cúi đầu, chóp mũi cọ lên sau gáy bóng loáng của cô.

Cô lật mấy trang giấy vang tiếng sột soạt, lại nói: “Vị nữ chủ tế A Đốc này cũng thú vị. Di Thuận vương gia nhập táng ở lăng mộ Thái A, Thanh Đế cũng hai tay buông xuôi, hai người đàn ông quyền thế ngập trời kia che chở cho nàng ta đều lần lượt rời khỏi thế gian, nhưng nàng ta lại không trở về Nam Vực, mà ở lại Trung Nguyên.”

Người con gái tha hương lẻ loi hiu quạnh, rời khỏi người cùng tộc một mình ở lại Thanh Đô, nàng ta là người con gái thông minh như vậy chẳng lẽ không hiểu lợi hại trong đó?

Cô Mang nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng của Thư Ngọc, lòng bàn tay như con cá bơi lội chầm chậm chuyển tới vạt áo trước của cô.

Cô sửng sốt, rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ, cô không khỏi hơi buồn bực: “Anh có đang nghe em nói gì không hả?”

Anh hôn lên vành tai cô: “Hôm qua Liêu thần y nói với anh, cũng được rồi.”

Cô ngẩn ngơ: “Được gì?”

“Thích hợp làm một số chuyện, cũng rất có ích trong thời gian mang thai.” Khi nói chuyện đầu ngón tay anh gạt một cái, cởi ra một bên áo ngủ của cô.

Anh gặm cắn bờ vai lộ ra ngoài của cô, thấp giọng nói: “Anh sẽ nhẹ một chút.”

Khuôn mặt cô nhất thời nóng lên, trong cơ thể có một dòng hơi nóng bay bổng lay động. Anh chỉ là khiêu khích mấy cái, cô lại hóa thành một vũng nước. Mấy tháng ngắn ngủn, cơ thể cô đã mẫn cảm đến thế này rồi, thật là ngượng ngùng.

Anh đương nhiên cảm giác được biến hóa của cô, càng cười thoải mái hơn: “Vợ chồng già rồi, có gì ngượng ngùng chứ.”

Cô càng cảm thấy xấu hổ hơn, giơ tay đẩy lồng ngực anh ra: “Em…em đang nói chuyện nghiêm chỉnh với anh, có lẽ mấy hôm nữa cửa lăng mộ sẽ mở ra, anh còn có tâm tư nghĩ tới việc này…”

Anh không để tâm, bắt lấy hai tay cô, cúi đầu hôn lên bộ ngực đẫy đà khẽ run của cô: “Đương nhiên nên có tâm tư này. Thế gian nhiều chuyện phức tạp đếm không hết, có làm cũng không xong, chi bằng tận hưởng lạc thú trước mắt.”

“Lẽ nào, em ghét bỏ anh?” Anh kề sát tai cô, vô cùng uất ức thì thầm.

Trái tim cô bỗng dưng mềm nhũn, chỉ một chốc thôi đã cho anh thời cơ xâm nhập. Cô cảm thấy cơ thể bị thứ nào đó đẩy vào, toàn thân co rút giống như điện giật.

Anh quả thật giữ lời, động tác hết sức dịu dàng. Cô lại bị giày vò đến mức ngứa ngáy khó chịu, giơ tay ôm lấy cổ anh: “Anh…”

“Thế nào? Cảm thấy nhẹ à?” Anh bỗng nhiên dùng sức, sau đó nghe được người con gái trong lòng phát ra tiếng thét kinh hãi.

Anh cúi đầu mỉm cười, hôn lên xương quai xanh của cô hơi ướt mồ hôi: “Em muốn thế này thì như thế ấy.”

Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lần đầu tiên biết được hóa ra chuyện tình ái cũng có thể giày vò người ta đến vậy. Người yêu làm tình, có lẽ cực lạc thế gian cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Anh và cô có thể đi đến hôm nay, quả thật chẳng dễ dàng. Hiện giờ, bọn họ còn có sự ràng buộc sâu sắc hơn.

Con của bọn họ.

Khuôn mặt của người con gái trong lòng càng tỏ ra lưu luyến hơn, trong con ngươi ướt át chứa đầy tình cảm nồng nàn. Anh lặng lẽ nhìn mắt cô, trong lòng ngổn ngang trăm mối, bỗng dưng thở dài một hơi: “Em còn nhìn anh như vậy, có lẽ anh sẽ không thể kiềm chế sức lực.”

Hai người quấn quýt hồi lâu, đang muốn ôm nhau đi vào giấc ngủ thì nghe được tiếng gõ cửa và giọng Hàn Kình vang lên trong bóng đêm.

Hôm nay Cô Mang hiếm khi thỏa mãn, lúc mở cửa ra tâm tình rất tốt, thuận miệng lên tiếng chào hỏi Hàn Kình, làm cho Hàn Kình hết hồn tròng mắt muốn rớt ra.

“Sao lại thế này? Vợ anh sinh con cho anh rồi à?” Hàn Kình tỏ vẻ hoảng sợ, “Bằng không làm sao anh cười ngây ngô thành thế này?”

Cô Mang xụ mặt: “Có việc nói mau, không việc thì xéo đi.” Quả nhiên có người đang nể mặt lại không cần.

Hàn Kình thở một hơi, giờ mới giống Cô Mang lúc thường.

“Tìm thấy Hàn Tinh Xu rồi, anh…hai người đều qua nhìn một cái đi.” Hàn Kình nhíu mày nói, “Tôi còn có một số suy đoán, đêm nay định thử nghiệm.”

Thư Ngọc xuất hiện gọn gàng, choàng áo khoác đi tới, nghe được cái tên “Hàn Tinh Xu” cô không khỏi ngẩn người.

Thi thể của Hàn Tinh Xu đặt trong nhà xác, nằm cạnh thi thể của bà lão ở lãnh viện.

Thư Ngọc vừa thấy vết thương trên người Hàn Tinh Xu, cô nhất thời biến sắc: “Đây là…”

Hàn Kình bình tĩnh gật đầu.

“Cô ta còn chưa chết hẳn, nếu rút cái đinh kia ra, có lẽ cô ta sẽ thức tỉnh.” Hàn Kình nói.

Cô Mang nhíu mày: “Bà lão kia đưa thuốc tiêm vào địa lao, chỉ vì muốn biến cô ta thành thế này? Còn không ngại mất đi tánh mạng của mình?”

“Tôi đã sai người điều tra lai lịch của bà ta, mấy hôm nữa sẽ có tin tức.” Hàn Kình nói, “Chỉ cần không dính dáng tới Lễ Cung Tú Minh bất lão bất tử kia, tất cả đều dễ xử lý.”

“Nếu đã xem thi thể rồi, vậy tôi và Thư Ngọc về trước.” Cô Mang thản nhiên nói.

Hàn Kình gật đầu: “Có tin tức, tôi sẽ báo với hai người.”

Ba người nối đuôi nhau đi ra, bên trong nhà xác mau chóng rơi vào bóng tối lần nữa.

Bên trong nhà xác tối thui yên lặng không tiếng động. Khoảng chừng qua một khắc, tại góc nhà xác có tiếng sột soạt, giống như con chuột chui vào hang, chòm râu cẩn thận thăm dò.

Một bóng đen từ góc tường chạy ra, rón rén đi đến gian phòng của bà lão và Hàn Tinh Xu.

Bóng đen nhìn Hàn Tinh Xu bất động trước tiên.

Trên chiếc bàn, Hàn Tinh Xu khuôn mặt dữ tợn, hai mắt trợn tròn, một cây đinh dài nhô ra từ huyệt thái dương, càng làm khuôn mặt cô ta dữ dằn hơn khiến người ta sợ hãi.

Bóng đen ngược lại không sợ bộ mặt đáng sợ của cô ta, hai tay cầm lấy cây đinh dài nhô ra ngoài, dùng sức khuấy mạnh. Bóng đen có thể nghe được tiếng vỡ nát trong não bộ, phần thân cái đinh cọ xát xương sọ, phát ra tiếng cạc cạc.

Bóng đen lại cảm thấy còn chưa đủ, hai tay dùng sức vặn, bẻ gãy đầu đinh nhô ra ngoài, rồi dùng chân đạp đầu đinh vỡ vụn, sau đó lấy từng mảnh vụn nhét vào miệng vết thương của Hàn Tinh Xu.

Vô số mảnh vụn dính trên vết thương, không thể lấy ra hết. Hàn Tinh Xu hoàn toàn trở thành một khối thi thể.

Bóng đen kia làm xong tất cả mọi việc rồi bật cười ha ha.

“Báo thù, kẻ thứ nhất.”

Bóng đen không hề vội vã rời khỏi, lại chuyển sang người khác nằm trên bàn. Bóng đen ôm lấy bà lão đã gần như thối rữa, nhẹ nhàng nói: “A ma, hai người, đều báo thù rồi.”

“A ma, người tỉnh lại, được không.”

“A ma…”

Đột nhiên, ngọn đèn bên trong nhà xác sáng lên. Bóng đen giật mình một cái, nhún người nhảy lên, toàn thân căng thẳng nhìn về phía cửa có thêm ba người, răng nanh từ trong miệng cậu từ từ nhô ra.

Nhưng vẻ khát máu trong mắt cậu đột nhiên tan biến khi nhìn thấy Thư Ngọc đứng trong đó.

“Khuê.” Trong mắt Thư Ngọc chứa vẻ phức tạp, “A ma của em không thể tỉnh lại nữa, bà ấy đã chết rồi.”

Dừng một chút, cô lại nói: “Hung thủ giết chết a ma của em cũng đã bị Hàn Kình giết chết, em có thể yên tâm rồi.”

Trong mắt Khuê hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Thư Ngọc chậm rãi đi về phía trước mấy bước, cô ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ nhỏ bé đứng trước bàn: “Khuê, qua đây được không?”

Khuê hơi do dự.

“Chị biết, tối đó em mang a ma bị Hàn Tinh Xu cắn bị thương vào sân của chị, muốn bảo chị cứu bà ấy, đúng không?” Thư Ngọc nhẹ giọng nói, “Tiếc là chị ngủ quá say, không nghe được.”

“Khuê, chị xin lỗi.”

Khuê nhúc nhích, đi vài bước về phía Thư Ngọc. Thần kinh Cô Mang nhất thời căng thẳng, tư thế chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bị Hàn Kình đè cánh tay lại.

Hàn Kình nhíu mày nói nhỏ: “Đừng xung động, anh phải tin tưởng Thư Ngọc.”

Thư Ngọc dang rộng cánh tay về phía Khuê vẫn còn lưỡng lự: “Em có thể tha thứ cho chị không?”

Cô nhìn đứa trẻ trước mặt còn chưa cao tới nửa người, trong lòng càng đau xót hơn, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt.

Khuê ngẩn ngơ, sau đó đi nhanh qua.

Cậu đứng lại trước mặt Thư Ngọc, giơ lên bàn tay nhỏ bé muốn chạm vào khuôn mặt Thư Ngọc, nhưng lại sửng sốt bởi vết máu trên bàn tay mình.

Cậu vội vàng lau chùi hai tay trên người, sau đó sờ khuôn mặt Thư Ngọc, lau đi nước mắt trên má cô.

“Chị, đừng khóc.”

Đứa trẻ này không gọi cô là “mẹ”, mà gọi cô là “chị”.

Trong thế giới bịt kín của cậu, cô rốt cuộc có một nơi thuộc về chính mình.

Nước mắt lại rơi càng nhiều hơn.

Cô ôm chặt đứa trẻ thân hình gầy gò, tỏ vẻ trấn an xoa xoa cái đầu bù xù của cậu: “Sẽ tốt, mọi thứ sẽ tốt…”

Cô nên làm gì với cậu đây?

Thế giới quan của chú sói con này rất đơn giản, chỉ có yêu và hận đen trắng rõ ràng.

Cậu có thể vì yêu đi tìm chết, cũng có thể vì hận mà ra tay giết người, mà cậu quả thật có thực lực này.

Cậu có được sức mạnh khiến người ta lo sợ, nhưng cậu lại không biết làm sao để khống chế sức mạnh này.

Trước mắt việc cô phải làm là dạy bảo chú sói con này làm một người như thế nào.

“Khuê, hãy hứa với chị, sau này đừng tùy tiện giết người.” Cô nhìn đôi mắt trong suốt của đứa trẻ, “Giết thêm một người, em liền gánh thêm một món nợ, tương lai sẽ phải hoàn trả.”

“Những người đó đáng chết, nhưng không nên làm bẩn tay em.”

Khuê nghiêm túc nhìn vào mắt Thư Ngọc. Thật lâu sau, cậu đáp một tiếng nhỏ nhẹ: “Vâng.”
Bình Luận (0)
Comment