Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 170

Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, chuông gió treo trên mái hiên hành lang lay động phát ra tiếng leng keng.

Lễ Cung Tú Minh cầm một bầu rượu bằng sứ, gập đầu gối ngồi trên thanh ngang hành lang, nhấp vài ngụm rượu trong bầu rượu.

“Đại nhân, ngày mai là kinh trập.” Mục Nhã Bác nhìn người đàn ông thanh thoát ngồi trên hành lang, cúi đầu kính cẩn nói.

Lễ Cung Tú Minh ngửa đầu một hơi uống cạn sạch bầu rượu: “Ta biết.”

“Tôi đã theo lời dặn của đại nhân chuẩn bị xong xuôi, đến lúc đó Điểm mai tiểu trúc sẽ xảy ra hỗn loạn, người của chúng ta có thể thừa cơ hội này mở ra lăng mộ.” Mục Nhã Bác nói.

Lễ Cung Tú Minh phất tay: “Không sao, cho dù không có sự sắp xếp của ngươi, vừa đến kinh trập, Điểm mai tiểu trúc sẽ tự nhiên hỗn loạn.”

Mục Nhã Bác dừng một chút, lại nói: “Gia Tuệ cô ấy…”

Lễ Cung Tú Minh phất tay, ngăn cản đề tài của Mục Nhã Bác: “Nếu Gia Tuệ không muốn xuống lăng mộ cũng không sao, trước kia ta có kỳ vọng rất cao đối với cô ta. Từ nay về sau, ta xóa bỏ tên cô ta trong gia phả, nếu ngươi vẫn muốn cưới cô ta, thế thì để cô ta vào dòng tộc của ngươi đi.”

“Hiện giờ Gia Tuệ không rõ tung tích, tôi lo…” Trong mắt Mục Nhã Bác đầy vẻ lo âu.

Lễ Cung Tú Minh nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tâm tư của cô ta hơn ngươi nhiều lắm, cho dù ở nơi nào, cô ta sẽ không khiến bản thân mình chịu thiệt. Nếu ta đoán đúng, có lẽ cô ta lại đi tìm Diêm Phong làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta.”

Cơ thể Mục Nhã Bác cứng đờ.

“Nhã Bác, ngươi không cần bào chữa cho cô ta. Ta mặc dù lớn tuổi rồi, nhưng tai thính mắt tinh, chuyện nên biết thì không hề bỏ sót.”

Lễ Cung Tú Minh chuyển tầm mắt hờ hững liếc nhìn Mục Nhã Bác một cái, thở dài: “Ngươi lấy cô ta, quả nhiên là uất ức cho ngươi rồi.”

“Tôi…” Mục Nhã Bác nhất thời nghẹn lời, hồi lâu sau mới tìm được từ ngữ, “Tôi và cô ấy là thanh mai trúc mã, cưới cô ấy là tôi cam tâm tình nguyện.”

Lễ Cung Tú Minh lắc đầu: “Chẳng lẽ ngươi không biết, con người đều sẽ thay đổi. Chử Khố Nhĩ Gia Tuệ trong mắt ngươi đã không phải Gia Tuệ của hiện giờ.”

“Thứ mà tình cảm không chịu nổi nhất chính là thời gian.” Lễ Cung Tú Minh dường như hơi say, đôi mắt dài hẹp lờ mờ như sương mù, “Thời gian sẽ làm mòn ký ức của ngươi. Trong sự chờ đợi dài đằng đẵng, ngươi sẽ phát hiện, ngay cả hình dáng của cô ta ngươi cũng không nhớ rõ.”

“Nhã Bác, ngươi sẽ quên đi Gia Tuệ. Không có gì mà thời gian không thể xoa dịu.”

Mục Nhã Bác giật mình. Thời gian quả thực là một đao thủ tàn khốc, hiện giờ ngay cả anh ta cũng quên đi dáng vẻ chân chính của Gia Tuệ. Trong ấn tượng mơ hồ của anh ta, Gia Tuệ đại khái là một cô gái hàng xóm thật thà chất phác, mặt mày ngũ quan mặc dù không thanh thoát bằng Đàm Thư Ngọc, nhưng vẫn khiến người ta ghé mắt mong mỏi.

Nhưng hôm nay, e rằng bản thân Gia Tuệ cũng không nhớ nổi dáng vẻ của chính mình.

“Đại nhân.” Mục Nhã Bác ngước mắt, “Lần này xuống lăng mộ, thật sự muốn đánh thức tám mươi mốt bộ thiết kỵ trong lòng đất sao?”

Thiết kỵ cõi âm như ngang trời xuất thế, thế gian sẽ phải trăm họ lầm than. Anh ta đoán, đại nhân hẳn là cũng không muốn thấy thảm kịch như vậy.

Lễ Cung Tú Minh ngắm nghía bầu rượu cầm trong tay: “Tiền tài, ta có. Lần trước Cô Mang từ chức ở Bắc Bình, vị trí của hắn đã được người do ta sắp đặt thay thế. Quyền lực, ta cũng nắm trong lòng bàn tay. Ngoại trừ những vật ngoài thân, ngay cả sự trường sinh mà các bậc đế vương xa xưa khao khát nhất ta cũng có được.”

“Ngươi cảm thấy, ta còn cần cái gì nữa?” Lễ Cung Tú Minh hỏi.

Mục Nhã Bác cảm thấy khó hiểu: “Đại nhân muốn khôi phục Đại Thanh?” Dù sao anh ta du học nhiều năm, từ nhỏ tiếp thu giáo dục Âu Tây, đối với đề nghị dân chủ trở về đế chế phong kiến thật là không dám nói nhiều.

Nhưng vị trước mắt này, cũng là người anh ta tôn kính nhất đời này. Anh ta sẽ không dám bác bỏ đề nghị của đại nhân.

Lễ Cung Tú Minh lại nở nụ cười. Tiếng cười trầm thấp êm tai, giống như lời Mục Nhã Bác nói chính là chuyện cười hài hước.

“Có lẽ ngươi chưa từng thấy triều đại nhà Thanh chân chính.” Lễ Cung Tú Minh cười đủ rồi, thong thả nói, “Đó là một mộ phần thối nát đầy âm mưu, tình thân, tình bạn và tình yêu đều là quả cân, ẩn giấu dưới cảnh thanh bình chính là máu tanh và bẩn thỉu. Những thứ đó còn thê thảm hơn những gì ngươi đọc được trong sách sử.”

“Một vương triều thối rữa như vậy, tại sao ta muốn kéo dài dòng tộc của nó?”

Mục Nhã Bác càng thấy khó hiểu hơn: “Đại nhân khổ cực chờ đợi nhiều năm như vậy, khăng khăng muốn xuống lăng mộ lại vì cái gì?”

Màu mắt Lễ Cung Tú Minh trở nên lạnh nhạt: “Ta đã nói rồi, ta muốn đi đòi một món nợ.”

Mục Nhã Bác ngẩn người. Trong thiên hạ, có ai dám thiếu nợ của đại nhân?

“Sống đến từng tuổi này, rất nhiều thứ đã không còn lọt vào mắt ta. Nhưng có một việc ta nhớ kỹ rất nhiều năm, luôn muốn xuống lăng mộ để hỏi một câu.”

***

Đã nhiều hôm, ban ngày Thư Ngọc vừa sắp xếp tài liệu, vừa tranh thủ dạy Khuê học chữ. Quy tắc và giới hạn trong cuộc sống, cô cần phải dạy dỗ cậu từng chút một.

Abel ở một bên cảm thấy rất hứng thú: “Đàm, cô nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”

Thư Ngọc ngước mắt liếc nhìn anh ta: “Tôi phải tận tâm cố gắng dạy dỗ, nếu không sau này giao thằng bé cho anh, với cách thức giáo dục lộn xộn của anh thì chỉ có gây tai họa thôi.”

Abel nghẹn họng, vô tội sờ mũi: “Tôi thấy Cô còn tệ hơn tôi, con của hai người sau này tuyệt đối không thể cho cậu ta dạy dỗ…”

“Bộp ——”

Một quyển sách ném chính xác ngay ót của Abel.

Abel ôm cái ót tức tối quay đầu lại, đang muốn làm ầm nói mấy câu đòi lẽ phải thì trông thấy Cô Mang tỉnh bơ từ ngoài cửa sải bước vào, nhất thời tất cả phẫn nộ đều nuốt vào trong bụng: “Ơ? Cô, sao cậu trở về rồi, ha ha ha hôm nay thời tiết đẹp ghê…”

Cô Mang chẳng thèm nhìn tới Abel, chỉ cởi áo khoác, rồi ngồi xuống bên cạnh Thư Ngọc: “Hôm nay em có thấy mệt không?”

Thư Ngọc tươi tắn: “Cả ngày đều ngồi một chỗ, làm sao mệt chứ?” Dứt lời cô xoa mái tóc bù xù của Khuê, “Thằng bé cũng rất ngoan ngoãn, là một đứa trẻ ngoan khiến người ta bớt lo.”

Khuê ngơ ngác nhìn nét mặt tươi cười của Thư Ngọc, loáng thoáng cảm thấy mình được khen ngợi, thế là cậu càng ra sức học hành. “Một, hai, ba, bốn” dưới ngòi bút nguệch ngoạc cũng càng tỏ ra vững vàng đầy nghị lực.

Cô Mang nhíu mày nhìn chú sói con đang viết chữ hăng say, anh quay đầu hỏi Thư Ngọc: “Bài giảng của em khi nào thì kết thúc? Anh thấy sắc trời cũng nên dùng bữa tối rồi.” Dứt lời ánh mắt sâu thẳm của anh liếc nhìn Abel ngồi một bên ngây ngốc.

Nỗi kinh hoàng ẩn chứa trong cái liếc mắt này thật sự lợi hại, Abel như ngồi trên đống lửa liền bật dậy, một hai bước lủi qua, nhấc Khuê lên bỏ chạy.

Thư Ngọc ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng kiên quyết của Abel cùng với tay chân nhỏ bé của Khuê giương nanh múa vuốt giãy dụa.

“Đàm, Cô, ngày mai chúng ta gặp lại, ngày mai gặp…” Âm cuối rẽ chỗ ngoặt, biến mất tại góc hành lang.

Thư Ngọc chuyển tầm mắt, giận dữ nhìn người đàn ông bên cạnh tỏ vẻ vô tội: “Abel nói đúng lắm, anh là một người bá đạo, sau này nhất định không thể giao cho anh việc dạy dỗ con.”

Anh lại cười thoải mái, cúi đầu kề sát cái bụng hơi gồ lên của cô: “Ơ, em còn chưa hỏi con trai anh, sao biết nó không muốn?”

Thư Ngọc cảm thấy buồn cười. Rõ ràng trong bụng còn chưa tới lúc có động tĩnh, nhưng mỗi ngày anh đều phải kề tai nghe một chút, làm không biết chán.

Có lẽ cho dù ở bên ngoài oai phong một cõi thế nào, chỉ cần sắp làm ba, phần lớn chỉ số thông minh đều thoái hóa thành thằng bé to xác.

Sau bữa tối, Thư Ngọc đi vài vòng trong sân rồi trở về làm tổ trên giường.

“Eo nhức, chân nhức, tay nhức.” Cô lầm bầm không muốn động đậy, nửa híp mắt lén nhìn phản ứng của Cô Mang.

Người đàn ông ngồi sau bàn làm đang làm việc chợt dừng tay, đặt xuống tài liệu trong tay đi tới mép giường: “Chỗ nào không thoải mái, anh xoa bóp cho em?”

Cô chỉ đợi câu này của anh, nằm sấp trên tấm đệm mềm, thả lỏng cơ thể hưởng thụ. Từ bé anh đã là người luyện võ, sức lực trong tay nặng nhẹ có chừng mực, xoa bóp rất thoải mái. Huống hồ một hai tháng nay anh lén bái sư Liêu thần y, tinh thông huyệt đạo cơ thể hơn nhiều, hễ anh ra tay, eo mỏi lưng đau đều không ngoại lệ chữa khỏi ngay.

Ánh mắt của cô quả nhiên không tồi.

Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu cảm thấy đắc ý.

Anh nửa quỳ trên giường, thu hết dáng vẻ âm thầm đắc ý của mỹ nhân dưới thân vào đáy mắt.

Khiến Cô Mang Bắc Bình tự nguyện làm thợ mát xa, trong thiên hạ có lẽ chỉ một mình cô.

“Thoải mái không?” Anh cúi xuống bên tai cô nhẹ giọng hỏi.

Cô phát ra một tiếng thở dài như mèo con.

Anh xoa bóp vừa phải huyệt đạo ở phần lưng của cô, từ cổ đến vai, rồi từ vai tới vòng eo. Tại vòng eo có một chỗ lõm nhỏ, anh nhẹ nhàng ấn một cái, lập tức cảm thấy người phụ nữ dưới thân khẽ run lên.

Cách lớp áo ngủ, thật là bất tiện.

Anh làm rất tự nhiên vạch ra áo ngủ của cô, đặt tay trên bờ lưng trần trụi của cô. Người phụ nữ trong lòng giãy dụa, anh hôn lên vành tai cô nói: “Suỵt, thế này hiệu quả tốt hơn một chút.”

Có lẽ bởi vì có thai, da thịt người phụ nữ càng mịn màng hơn, làn da trắng ngần dưới ánh đèn giường càng phát ra vẻ kiều diễm quyến rũ.

Mỗi một đường cong đều âm thầm khiêu khích thần kinh của anh.

Thư Ngọc bỗng nhiên cảm thấy sau lưng không có động tĩnh, cô hơi nhấc người lên, quay đầu nói: “Sao không xoa bóp? Vai trái của em còn hơi…” Những lời còn lại đều nuốt xuống trong nụ hôn sâu thình lình của anh.

Anh rất kiên nhẫn xoa nhẹ xương bướm bóng loáng của cô, rồi xuống chút nữa, thăm dò về nơi bí ẩn càng sâu.

Trong ánh trăng như nước, ngoài cửa sổ hoa đào mới chớm nở e lệ khẽ run trên nhánh cây, rớt xuống hai ba cánh hoa.

Hai người quấn quýt tới nửa đêm, đều thấm ướt mồ hôi.

“Boong ——” đồng hồ cổ xưa trong phòng lớn thong thả gõ mười hai tiếng.

Cô Mang hôn bên trán thấm mồ hôi của vợ yêu, lồng cô vào trong lòng mình.

Trong mông lung, cô nghe được tiếng chuông: “À, qua nửa đêm là kinh trập rồi nhỉ?”

Bên trong Điểm mai tiểu trúc, Diêm Phong và Hạ Tử Huân đứng tại ven hồ, nghiêm mặt nhìn vật tổ Nam Vực dưới đáy hồ.

Gia Tuệ nói, ngày kinh trập, lăng mộ mở ra.

Hiện giờ đã đến kinh trập, cơ quan dưới hồ vẫn không nhúc nhích tí nào, Lễ Cung Tú Minh cũng không xuất hiện.

Diêm Phong và Hạ Tử Huân lặng lẽ liếc nhìn nhau.

Chỉ chờ lăng mộ mở ra, Lễ Cung Tú Minh xuống lăng mộ, ngòi nổ trải rộng núi sông sẽ nổ ngay.

Trong bóng đêm âm u, bỗng dưng nổi lên một cơn gió.

Cơn gió mang đến một mùi hương trong lành. Nhàn nhạt, như cây tùng, khiến người ta không kiềm lòng được mà thả lỏng cơ thể.

“Nhìn kìa! Mau nhìn! Hoa ở đáy hồ!” Có người ở bên hồ hô lên, trong âm thanh mang theo mấy phần kinh hoàng.

Diêm Phong lập tức nhìn xuống đáy hồ, trông thấy những đóa hoa xanh bao phủ đáy hồ tựa như cuộn sóng dâng trào lên. Những đóa hoa đan xen chặt chẽ giống như bị vật gì đó đẩy lên.

Sức lực của vật phía dưới càng lúc càng mạnh, rốt cuộc xuyên qua dây leo của những đóa hoa màu xanh, chui từ dưới đất lên.

Đó là một đóa hoa mai màu xanh thẫm rất lớn, dưới ánh trăng đóa hoa xanh thẫm lấp lánh ánh huỳnh quang mê hoặc người khác.

Trên đóa hoa khảm hoa văn tinh tế, dao động theo sự dập dềnh của hoa lá.

Giống như một khuôn mặt người âu sầu.

Mùi hoa càng ngày càng nồng nặc. Diêm Phong cảm thấy tâm trí hoảng loạn, cảnh sắc trước mắt lại xảy ra biến hóa.

Dưới ánh trăng, trên phố Luân Đôn, Gia Tuệ mặc chiếc váy bông màu trắng đang dựa ở đèn đường mỉm cười với anh ta.

“Diêm Phong, đã lâu không gặp.”

Diêm Phong dùng sức lắc đầu. Không đúng, không đúng chỗ nào.

Dưới đáy hồ, lại có một đóa hoa mai màu xanh khác chui lên từ trong dây leo.

Không có hồ nước cách trở, hoa mai càng ngày càng tươi đẹp, khuôn mặt người trên đóa hoa mở miệng ra, giống như lặng lẽ cười phóng đãng trong bóng đêm.

Có áng mây đến trong bóng đêm, che lấp ánh trăng sáng tỏ.

Bên trong áng mây che lấp, hình như có chim chóc từ xa đến gần.

Tiếng chim hót chói tai xuyên qua không trung mà đến.

Trong ý thức cuối cùng của Diêm Phong, một con cú đại bàng toàn thân trắng như tuyết che lấp cả màn trời.
Bình Luận (0)
Comment