Năm Tháng Rực Rỡ

Chương 230

Tạ Tri Viễn luôn luôn nho nhã ôn hòa, xử sự rất có chừng mực, cho dù là ai ở cùng đều cảm thấy thoải mái. Ông học thức uyên bác, ăn nói dí dỏm, tiếng Anh lại lưu loát thành thạo. Sau khi trò chuyện, ông đã dành được sự quý mến từ các cô gái trong nhà trọ.

Agata càng kích động hơn, cô ấy rất có hứng thú với thiền học Trung Quốc, đúng lúc Tạ Tri Viễn có nghiên cứu về lĩnh vực này, hai người bắt đầu tán gẫu quả thật chẳng có điểm cuối.

Ngoại trừ Thư Ngọc, các cô gái đều là lần đầu nhìn thấy một vị trưởng bối có khí chất cổ điển vả lại đầy sức thu hút đến vậy, không nhịn được mà muốn thân thiết. Mary càng khoa trương hơn, lại bất giác mặt đỏ tim đập mạnh, ôm cổ Thư Ngọc lặng lẽ thủ thỉ: “Trời ơi, Đàm, ông ngoại của cậu quả thật giết hết đám thanh niên trong học viện đó! Thật sự quá thú vị!”

Thư Ngọc rất bất đắc dĩ: “Mary, ông ngoại tớ sáu mươi tuổi rồi.”

“Nhưng ông ấy còn xuất sắc hơn cả đám nhóc hai mươi tuổi đầu đấy!” Mary ôm ngực.

Hàn huyên một lúc với nhóm bạn cùng phòng của Thư Ngọc, Tạ Tri Viễn ung dung thản nhiên tìm một cơ hội kết thúc cuộc trò chuyện dông dài này, lễ phép đứng dậy đi theo Thư Ngọc lên lầu tham quan phòng ngủ của cô.

“Đám bạn cùng phòng của con rất tốt.” Tạ Tri Viễn dựa vào cuộc trò chuyện ban nãy đã nhìn thấu tính cách và bối cảnh của các cô gái.

Thư Ngọc đẩy ra cánh cửa phòng ngủ, đầy hào hứng kéo Tạ Tri Viễn tiến vào: “Vậy ông nhìn phòng con xem, có phải cũng rất tốt không?”

Tạ Tri Viễn lướt qua cái tổ nhỏ của cô một vòng, cười nói: “Bản thân gian phòng không tệ, chỉ là chủ phòng rất lười biếng, bình thường ít khi dọn dẹp.”

Thư Ngọc theo bản năng rụt cổ.

Tạ Tri Viễn đi tới giá sách nhỏ cạnh bàn học, rất thích thú lật xem sách cổ và tài liệu viết tay xen lẫn bên trong nằm trên giá sách: “Bài tập làm rất tốt.”

Tạ Tri Viễn nhìn như ôn hòa, thực ra càng nghiêm khắc với cô hơn, thế nên có thể nhận được một tiếng khen ngợi ngay trước mặt, Thư Ngọc rất hưởng thụ.

Ông cụ khép lại sách vở, đi tới trước cửa sổ nhìn ra hoa lá cây cảnh trong sân: “Qua nói với ông về thằng bé kia đi.”

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thư Ngọc ngẩn ngơ, đang muốn cất tiếng lại bị Tạ Tri Viễn ngắt ngang.

“Nếu là khen ngợi thì không cần nhiều lời, con thích cậu ta, đương nhiên nhìn cậu ta cái gì cũng tốt.”

Thư Ngọc lại ngớ ra: “Anh ấy…anh ấy là nghiên cứu sinh cao cấp của khoa sinh hóa phòng thí nghiệm Hoàng Gia, tuổi tác lớn hơn con một chút, không có tình sử yêu đương, bình thường sinh hoạt đơn giản, tính tình chững chạc…”

“Chững chạc?” Tạ Tri Viễn nhẹ nhàng nói, “Nếu cậu ta tính tình chững chạc, thế tại sao nửa đêm trèo lên cửa sổ nhà con gái?”

Thư Ngọc hoảng hốt, cuống quýt nói: “Ông ngoại ông nói gì đó?” Tạ Tri Viễn làm sao biết ban đêm lễ tình nhân Cô Mang trèo lên cửa sổ của cô?

“Dấu giày cỡ số bốn mươi ba trên cửa sổ này hẳn là do cậu ta để lại.” Tạ Tri Viễn từ tốn nói, “Vết nước do giày in lại còn ướt, cậu ta rời khỏi không lâu lắm. Từ sáng sớm đến giờ, con đều ở cùng ông, thế thì chắc là đêm qua cậu ta vào phòng con. Nếu ông nhớ không nhầm, đêm qua vừa lúc là lễ tình nhân tại Luân Đôn?”

Thư Ngọc lặng lẽ ứa ra một lớp mồ hôi mỏng.

“Số giày bốn mươi ba, thế thì cậu ta ít nhất cao một mét tám. Hình dáng dấu giày rõ rệt vả lại không có vết tích cọ quẹt, xem ra cậu ta bản lĩnh không tệ, trèo lên cửa sổ lầu ba tuyệt đối không trượt.”

Tạ Tri Viễn cười nhìn sang cô gái ủ rũ bên cạnh: “Ông vừa nghe bạn cùng phòng con nhắc tới tây phủ hải đường trong sân. Các cô ấy nói cái người vì yêu thôi thúc hải đường nở rộ, chính là cậu ta nhỉ? Với tính nết của con, quả thật sẽ đưa ra yêu cầu gian xảo như vậy, nếu cậu ta là tinh anh của phòng thí nghiệm Hoàng Gia, có lẽ thật sự có trình độ làm cho cây khô này nở hoa thôi.”

“Ông nhìn ra được, người trong lòng của con rất xuất sắc, cũng rất yêu con, sẵn lòng làm mọi chuyện lãng mạn vì con.”

Trái tim Thư Ngọc thắt chặt: “Thế nhưng, hai ông ghét anh ấy.”

Tạ Tri Viễn mỉm cười: “Nha đầu, ông và Đàm sống tới từng tuổi này, gặp rất nhiều con người và sự việc, làm sao đi ghét một chàng thanh niên?”

Thư Ngọc khó hiểu: “Thế tại sao ông nội tức giận đến vậy?”

“Bởi vì người cậu ta thích là con.” Tạ Tri Viễn vuốt đầu cháu gái, “Vả lại cậu ta không phải chồng con.”

“Hai ông vốn chưa từng ở cùng anh ấy, làm sao biết anh ấy không phải chồng con?” Thư Ngọc bất mãn, “Anh ấy tách khỏi Cô gia từ lâu, sẽ không đối nghịch với hai ông nữa.”

Tạ Tri Viễn thở dài một hơi: “Chúng ta đâu có sợ cậu ta đối nghịch với chúng ta, một thằng ranh con cho dù có chút thủ đoạn, ông và ông nội con cũng không để trong mắt. Điều chúng ta lo lắng là, người này có thủ đoạn, kết quả sẽ tổn thương con.”

“Con có muốn nghe chuyện tàn nhẫn cậu ta đã làm trong giới chính trị năm đó không?” Tạ Tri Viễn thờ ơ nói, “Ông cũng không muốn hủy hoại hình tượng của cậu ta trong lòng con, dù sao mối tình đầu tốt đẹp, ông không muốn hồi ức của con có tỳ vết nào. Nhưng nếu con vẫn khăng khăng như vậy, thế thì ông không ngại nói với con cậu ta rốt cuộc làm ra chuyện gì.”

Lời này của Tạ Tri Viễn nửa úp nửa mở, so với việc nói thẳng ra đầu óc Cô Mang nham hiểm thì càng khiến cô chấn động hơn.

Tưởng tượng là phòng tuyến có thể phá hủy người ta nhất.

“Nha đầu à, vốn lần này là ông nội con tới. Nhưng mấy hôm trước ông ấy gặp mai phục bị thương, ông kiên quyết ngăn lại mới không để ông ấy làm càn.”

Thư Ngọc nhất thời luống cuống: “Ông nội thế nào ạ? Có bị thương nặng không?”

Tạ Tri Viễn lắc đầu thở dài: “Ông ấy làm sao chịu nói thật thương tích cho người khác biết? Chỉ là vết thương lần này ảnh hưởng đến trái tim của ông ấy. Con cũng biết, trái tim ông ấy đã không ổn từ lâu. Thế nên, con đừng chọc giận ông ấy nữa.”

Khoảnh khắc nghe được Đàm Phục bị thương, tình yêu trai gái trong đầu Thư Ngọc nhất thời tan đi sạch sẽ. Đàm Phục tích tụ vết thương nhiều năm, nhưng chẳng hề cho người thân biết thương thế thật sự, chỉ sợ bọn họ lo lắng. Lần này Tạ Tri Viễn có thể ngăn cản tính khí nóng nảy của Đàm Phục không để ông đến Anh, xem ra thương thế tuyệt đối không nhẹ.

“Nha đầu, con đã hoàn thành luận văn cuối kỳ, vậy cùng ông trở về đi.” Tạ Tri Viễn nói, “Ông nội con rất nhớ con.”

Thư Ngọc gục đầu xuống không nói lời nào.

Qua hồi lâu, cô yếu ớt lên tiếng hỏi: “Lần này con trở về, có lẽ sẽ không ra ngoài nữa phải không?”

Cô do một tay Tạ Tri Viễn dạy dỗ, đương nhiên có thể nghe ra ẩn ý của ông. Lần này về nước, ngoài chuyện vết thương của Đàm Phục, một phần nguyên nhân rất lớn là muốn hoàn toàn ngăn cách cô và Cô Mang.

Cô Mang lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể để Tạ Tri Viễn đích thân đến bắt cô về nước, thế nào cũng phải khiến cô cắt đứt mối quan hệ không thể có này.

Tạ Tri Viễn ôm tiểu nha đầu ông một tay nuôi lớn, ôn hòa nói: “Chúng ta cũng không muốn ép con, cuối cùng con lựa chọn thế nào, vẫn phải xem con.”

“Cho dù cuối cùng con lựa chọn ra sao, ông ngoại đều ủng hộ con. Chúng ta không cầu con đại phú đại quý, chỉ mong con bình yên hạnh phúc.”

Tạ Tri Viễn ở trong nhà trọ cả buổi sáng rồi tạm biệt. Ông đã sắp xếp chỗ ở tại Luân Đôn, không định quấy rầy cuộc sống tự do của các cô gái.

Thư Ngọc cùng các cô bạn tiễn Tạ Tri Viễn đến cửa sân.

“Ông ngoại Đàm, có rảnh thường xuyên đến chơi nhé!” Các cô gái rất không nỡ.

Tạ Tri Viễn cười nói: “Chỉ cần các cháu không chê lão già tôi đây.”

Cho đến khi Tạ Tri Viễn ngồi trên xe ô tô chạy ra hẻm nhỏ, Thư Ngọc mới sụp bả vai chán nản ngồi dưới tàng cây tây phủ hải đường.

Chính sách lôi kéo này của ông ngoại thật là khiến cô rơi vào vấn đề khó khăn.

Cô sẽ không vứt bỏ hai ông cụ mà bỏ trốn, đối với cô bọn họ còn hơn cả sinh mệnh. Cô cũng không muốn rời khỏi Cô Mang, anh là người khắc ghi trong trái tim cô, rời khỏi anh, cả đời cô sẽ không vui vẻ.

Hiện giờ, cô cần phải đưa ra lựa chọn giữa hai bên.

Tây phủ hải đường trên đầu rơi xuống vài đóa hoa, nhẹ nhàng bay xuống trên đầu gối cô. Cô ngẩng đầu nhìn hoa hải đường trên đầu càng ngày càng thưa thớt, trong lòng thở dài một hơi —— tây phủ hải đường này ngoài ý muốn thôi thúc nở hoa, e rằng sắp qua thời kỳ hoa nở rồi.

***

Khi Tạ Tri Viễn gõ cửa phòng nhà trọ của Diêm Phong, anh ta đang ở trong phòng khách uống đến say mèm.

Trong nhà trọ tràn ngập mùi rượu nồng nặc, giấy tờ đầy đất bị cơn gió ngoài cửa sổ thổi trên mặt đất, nhưng mà chủ phòng không có lòng dạ đi dọn dẹp.

“Ta nghe nói cha trò đã qua đời.” Tạ Tri Viễn nói, “Hãy nén bi thương.”

Diêm Phong trông hơi nhếch nhác. Anh ta thật không ngờ dáng vẻ không nên thân bị ân sư nhìn thấy.

Tạ Tri Viễn cầm ly rượu trên bàn ngửi: “Rượu ngon, đáng tiếc bị trò lãng phí.”

Diêm Phong lau mặt, định xóa đi hỗn độn trong đầu: “Thầy…”

“Ta không biết trò đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào hiểu biết của ta về trò, chỉ việc lão Diêm qua đời không đến mức khiến trò đả kích như vậy.” Tạ Tri Viễn đặt ly rượu xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn học trò giỏi của mình, “Ta không có hứng thú rốt cuộc trò trải qua vết thương tình cảm gì hay là gặp phải biến cố gì, nhưng là học trò của ta thì không được buông thả thất thố như vậy.”

Diêm Phong hết sức hổ thẹn: “Thầy nói phải.”

“Diêm Phong, trước khi đến Luân Đôn trò đã cam đoan thế nào với ta?” Tạ Tri Viễn hờ hững nói, “Trò nói trò sẽ chăm sóc tốt cho Thư Ngọc, trò đã làm được chưa?”

Diêm Phong nghẹn lời.

“Trò khiến ta thất vọng quá rồi.”

Khi Tạ Tri Viễn rời khỏi, không nhẹ không nặng đóng cửa lại, một chút tiếng ồn thừa thãi cũng không có, tựa như con người của ông, không vui không giận, rất có chừng mực.

***

Vào lúc chập tối, phòng thí nghiệm Hoàng Gia vắng lặng. Cô Mang vội vàng hoàn thành thí nghiệm một ngày, choàng thêm áo khoác khóa cửa xuống lầu.

Anh vừa xuống lầu liền trông thấy có một người đứng trước sân thể dục trống rỗng.

Đó là một người Hoa khí chất lỗi lạc, khoảng sáu mươi tuổi, nhưng chẳng hề hiện ra vẻ già nua, trong đôi mắt ôn hòa chứa mấy phần trí tuệ thông hiểu.

“Cô Mang?” Ông lão bỗng nhiên gọi tên anh.

Cô Mang đi qua, cười cười: “Tạ công, nhiều năm không gặp.” Anh chỉ liếc mắt một cái liền biết được thân phận của ông lão trước mặt, bởi vì khí chất trên người ông vô cùng tương tự với nét cổ điển trên người Thư Ngọc.

Trong mắt ông lão hiện lên một tia khen ngợi.

“Cậu còn nhớ tôi quả là hiếm thấy.” Tạ Tri Viễn cười gật đầu, “Có thời gian không? Chúng ta tâm sự đi.”
Bình Luận (0)
Comment