Hai hôm nay, Thư Ngọc có chút tâm trạng không yên. Cô muốn gọi điện cho Đàm Phục, nhưng lo lắng quấy rầy ông cụ dưỡng thương, nhưng nếu bảo cô ngồi yên như vậy, cô lại nóng lòng khó chịu.
Từ sau hôm đầu tiên Tạ Tri Viễn đến nhà trọ thì ông không còn xuất hiện nữa, nói là đi thăm viếng bạn cũ Luân Đôn, nhưng Thư Ngọc hiểu rõ, ông cụ muốn để lại không gian chờ cô đưa ra quyết định.
Cô nên làm gì đây? Vết thương của Đàm Phục khiến cô nóng lòng muốn về nhà, nhưng cô rời khỏi lần này thì sẽ cắt đứt liên lạc với Cô Mang. Ở tại phòng thí nghiệm Hoàng Gia Cô Mang đã gầy dựng một giang sơn của riêng mình, anh làm sao có thể vứt bỏ mọi thứ đã phấn đấu đạt được ở đây, cùng cô về nước. Cho dù anh bằng lòng, cô cũng không nhẫn tâm để anh làm ra hy sinh này.
Cô hy vọng người trong lòng của cô có thể tự do làm chuyện mình muốn làm, đừng bởi vì cô mà chịu trói buộc. Nhưng chỉ cần Tạ Tri Viễn và Đàm Phục cương quyết can thiệp, Cô Mang tất nhiên mất đi quyền tự chủ. Cô bỗng nhiên trở nên sợ hãi, nếu hôm nay Cô Mang vì ở bên cô mà tự nguyện bị hạn chế, thế thì sau này thì sao? Anh có thể nào chán ghét cuộc sống bị khống chế mọi nơi không? Có thể cũng chán ghét cô luôn không?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì không thể nào kiềm chế, tựa như cỏ dại sinh trưởng tốt quấn quanh cả trái tim cô.
Cô nhớ tới Cô Mang mặc đồ lao động tại bến cảng Sumatra, vô tư mà tùy tiện. Cuộc sống của anh nên có mọi khả năng, nên nhiều màu nhiều vẻ, lãng mạn mà sinh động, thật sự không nên dây dưa cùng cô gái bảo thủ không có sức sống là cô. Lý tính nói với cô, xa nhau là kết quả tốt nhất; cảm tính lại khiến cô rơi lệ, cô không thể tưởng tượng một ngày nào đó bên cạnh Cô Mang sẽ có cô gái khác, chỉ cần nghĩ đến thôi cô liền ghen tị đến hóa rồ.
Thư Ngọc cứ vậy nhốt mình trong phòng ngủ rầu rĩ ba ngày qua, không thể đưa ra một kết quả, lại vào lúc chập tối đợi được vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tri Viễn.
“Nha đầu, ông vừa nhận được điện báo, tình huống của ông nội con không tốt lắm. Con thu dọn một chút, sáng mai chúng ta ngồi máy bay riêng của Diêm Phong về nước.”
Thư Ngọc kinh ngạc. Biến cố tới quá đột ngột, cô còn chưa chuẩn bị tốt: “Vậy…vậy con cũng cần nói một tiếng với giáo sư hướng dẫn.”
Tạ Tri Viễn nói: “Hôm nay ông đã thăm hỏi giáo sư Elsa, bà ấy nói hoan nghênh con trở về học bất cứ lúc nào.”
Thư Ngọc nghẹn lời. Ông ngoại đã sắp đặt mọi thứ chu đáo đến vậy, cô còn phản bác nữa thì chính là vô cớ gây rối.
“Thu dọn xong xuôi thì ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm ngày mai ông tới đón con.” Tạ Tri Viễn nói xong liền đội mũ vội vã ra sân, ngồi trên xe hơi rời khỏi.
Ngoài cửa sổ, trời chiều đã thu lại ánh tà dương cuối cùng. Thư Ngọc mím môi trầm tư hồi lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định: sáng sớm ngày mai cô chắc chắn cùng Tạ Tri Viễn về nước, nhưng trước đó cô phải là một việc cuối cùng.
Trong đầu không thể khống chế hiện lên một ý nghĩ điên cuồng, nhịp tim cô đập như nổi trống, vừa bối rối lại kích động. Cho dù phải đi, cô cũng muốn để lại một hồi ức không thể xóa nhòa cho Cô Mang, dù rằng sau này bọn họ rốt cuộc không thể ở gần nhau, cô cũng muốn khắc sâu dấu vết của mình trong đáy lòng anh.
Cô biết ý nghĩ như vậy ích kỷ lại vô lý, nhưng vì tình yêu, cô liền phóng túng lúc này thôi.
***
Hai hôm trước Cô Mang có buổi trò chuyện ngắn ngủi với Tạ Tri Viễn. Quả nhiên như anh suy đoán, ông cụ tới khuyên anh rời khỏi Thư Ngọc.
Không thể không thừa nhận, Tạ công rất có thủ đoạn, cho dù là lời nói hay hành động, đều khiến người ta không bới ra khiếm khuyết. Nếu đổi là người khác, có lẽ sẽ bị ông cụ thuyết phục.
Đáng tiếc, đối tượng Tạ công định thuyết phục là Cô Mang.
Một khi Cô Mang nhận định việc gì thì chưa từng có đạo lý từ bỏ. Anh có thể không có mọi thứ, nhưng không thể không có cô.
“Tạ công, nếu ngài sợ sau này tôi tổn thương Thư Ngọc, không bằng đưa ra điều kiện đi. Cần tôi làm thế nào, ngài mới có thể yên tâm giao Thư Ngọc cho tôi?” Cô Mang nhìn thẳng Tạ Tri Viễn.
Tạ Tri Viễn nói: “Nếu tôi bảo cậu vứt bỏ mọi thứ cậu có ở Luân Đôn, về nước bán mạng cho tôi và Đàm Phục thì sao?”
Cô Mang chẳng hề do dự: “Được, còn gì nữa?”
“Cậu không được có bất cứ liên quan gì đến Cô gia trung thổ. Nếu cậu muốn ở bên Thư Ngọc, phải ở rể Đàm gia, cậu có thể chấp nhận không?” Tạ Tri Viễn lại nói.
Cô Mang vẫn gật đầu: “Chuyện này dễ làm, không thành vấn đề.”
Tạ Tri Viễn dừng một chút. Ông thật không ngờ, kẻ gây sự sáu năm trước, thằng nhóc thủ đoạn tàn nhẫn kia lại cũng có lúc ngoan ngoãn đáp ứng mọi thứ như vậy.
“Cháu ngoại tôi không lấy kẻ tầm thường, nếu cậu muốn kết hôn với con bé, trong vòng một năm phải làm ra thành tích nổi bật.” Tạ Tri Viễn quăng ra lời kiên quyết, “Hiện giờ giới chính trị không được như năm đó, ngày càng vẩn đục hỗn loạn, tự cậu suy nghĩ đi.”
Cô Mang lại nhoẻn miệng cười: “Những việc này không khó. Nếu tôi có thể đạt được những điều kiện này, ngài và Đàm tư lệnh cũng không thể nuốt lời đó.”
Tạ Tri Viễn cũng cười: “Tôi biết cậu rất có năng lực, nhưng điều này cũng không đại diện cậu có thể đối tốt với Thư Ngọc cả đời. Tôi đã từng thấy rất nhiều lời hứa sắt son, cuối cùng đều trôi theo nước.”
Cô Mang bỗng nhiên nghiêm mặt: “Tôi biết hứa hẹn ngoài miệng không có sức thuyết phục, tôi sẽ cho hai người một lời hứa bằng hành động.”
Tạ Tri Viễn nhíu mày: “Chàng trai trẻ, tình cảm không thể dùng lý trí để suy xét. Sinh mệnh của cậu còn dài, biến số nhiều lắm.”
“Nhưng sẽ không có ai thích hợp làm chồng cô ấy hơn tôi.” Cô Mang nói, “Có tôi một ngày, cô ấy sẽ yên ổn một ngày. Dưới vây cánh của tôi, cô ấy sẽ không bị đối thủ của ngài làm tổn thương. Ngài và Đàm công mai sau không thể nào lo cho cô ấy, tôi có thể. Nếu sau này tôi phụ bạc cô ấy, tôi sẽ trả mạng cho cô ấy.”
Tạ Tri Viễn nhìn chằm chằm Cô Mang một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên lắc đầu bật cười: “Thanh niên cuồng vọng.”
Trên đường Cô Mang đưa tiễn Tạ Tri Viễn tới cổng phòng thí nghiệm Hoàng Gia, ông cụ cũng không tỏ thái độ gì nữa về chuyện của anh và Thư Ngọc.
Thế nên rốt cuộc sau buổi trò chuyện này trong lòng Tạ Tri Viễn suy nghĩ thế nào, trong lòng Cô Mang không nắm chắc.
Ba hôm nay, anh không có lòng dạ nào làm thí nghiệm, chỉ một mình nằm trong phòng ngủ nhà trọ, nhìn chằm chằm trần nhà nhớ nhung cô gái của anh.
Anh biết, nếu Tạ Tri Viễn đến Luân Đôn, Thư Ngọc sẽ không tới gặp anh. Tình cảm của cô cùng hai ông cụ trong nhà rất sâu sắc, quả quyết sẽ không làm ra chuyện ngỗ nghịch trưởng bối.
Anh không khỏi lo lắng trong lòng, cô gái của anh không thể vứt bỏ anh. Anh không ngại vì cô lên núi đao xuống biển lửa, chỉ sợ cô nói ra lời cự tuyệt.
Đột nhiên, cửa phòng nhà trọ vang lên tiếng gõ. Cô Mang nhíu mày, Abel vì một dự án ở lại phòng thí nghiệm, theo lý không nên về lúc này.
Anh khoác áo choàng tắm, biếng nhác đi qua mở cửa. Ai ngờ, phía sau cánh cửa chính là cô gái mà anh ngày đêm mong nhớ.
“Sao em lại tới đây?” Anh kinh ngạc nhìn Thư Ngọc. Cô không bao giờ ra ngoài vào ban đêm, đêm đó hẹn hò đã là ngoại lệ của cô, chẳng lẽ tối nay có chuyện gì quan trọng khiến cô phải chạy đến đây một chuyến sao?
Trong lòng anh bỗng nhiên rung chuông cảnh giác. Lẽ nào muốn tới đề nghị chia tay? Anh tuyệt đối không để loại chuyện này xảy ra.
“Nhớ anh nên tới đó.” Mặt mày cô tươi tắn, “Không chào đón em sao?”
Đối với nét mặt tươi cười của cô, anh không có sức chống cự nhất, lúc này anh nghiêng người để cô tiến vào: “Vào phòng anh đi, trong đại sảnh không có thiết bị sưởi ấm.”
Phòng ngủ nhỏ hẹp ấm áp, bên trong lững lờ mùi sữa tắm thơm dịu nhàn nhạt. Ban đêm bức màn khép lại, ngăn cách ồn ào náo động của thế giới bên ngoài, cho không gian nhỏ kín đáo này mấy phần yên bình của sự tĩnh lặng.
Cô hình như chê nóng, cởi ra áo khoác, lộ ra chiếc đầm màu hồng cánh sen bên trong. Chiếc đầm hơi mỏng phác họa dáng người duyên dáng mảnh khảnh của cô, mỗi một đường cong đều hoàn hảo.
“Em muốn uống chút gì không?” Miệng lưỡi anh bỗng nhiên hơi khô khan.
Cô xoay người lại, chợt giơ tay lên chạm vào ngọn tóc ướt sũng của anh bởi vì mới tắm xong: “Trùng hợp quá.”
Anh nghe không hiểu, đang muốn lên tiếng hỏi thì cảm thấy cô gái thùy mị nhào vào lòng. Cô gái của anh bất ngờ ôm cổ anh, nhón chân dè dặt hôn lên môi anh.
Trong phút chốc cô gần kề, anh ngửi được mùi sữa tắm trong veo. Anh ngớ ra, “trùng hợp quá” theo như lời cô là chỉ bọn họ vừa mới tắm rửa?
Nhưng mà đầu óc còn chưa kịp đưa ra đáp án hợp lý, thần chí của anh đã bị cô gái trong lòng nắm giữ.
Cô luôn luôn ngại ngùng mắc cỡ, chưa bao giờ có chủ động như vậy.
Trong lòng anh vui mừng khôn xiết, bắt lấy môi cô đảo khách thành chủ, lòng bàn tay dao động trên sống lưng mềm mại của cô.
Bỗng nhiên, cô hình như vấp chân, sắp ngã ra sau. Anh muốn kéo cô vào trong lòng lại bị cô níu lấy, cả hai cùng ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Anh có thể cảm nhận được cơ thể trẻ trung đè dưới thân mềm mại ngọt ngào biết bao. Cô nhìn anh không chớp mắt, sóng nước dập dềnh trong mắt tựa như sương sớm, bao phủ trái tim của anh.
Nhiệt độ bên trong liên tục tăng cao, anh cảm thấy dòng máu quái dị trong cơ thể mình hình như bắt đầu bùng cháy.
Anh muốn nhổm dậy. Cứ dính sát như vậy nữa, anh sợ không thể khống chế bản thân.
Ai ngờ, cô gái của anh ôm lấy cổ anh, ngăn trở động tác nhổm dậy của anh.
Anh sửng sốt, lắng nghe cô kề sát tai anh nói: “Anh nói, từ khi gặp em anh liền mô phỏng mọi khả năng.”
“Ôm, hôn, còn có…” Tiếng nói êm ái của cô khựng lại, “Còn có cái gì nữa?”
Trong đầu anh bỗng nhiên vang tiếng nổ ầm ầm.
“Còn có cái gì nữa?” Cô cười hôn lên khuôn mặt đờ ra của anh, “Anh có muốn thử một lần không?”
Anh cụp mắt, nhìn thấy hai gò má đỏ ửng của cô cùng với vẻ thấp thỏm trong đáy mắt.
Cô gái của anh, nhút nhát nhìn anh, vẻ thâm tình và gan dạ trong ánh mắt đốt cháy trái tim anh.
“Em nói đi?” Anh khẽ cười một tiếng, lòng bàn tay từ bên ngoài chiếc đầm thăm dò vào bên trong, “Anh đã muốn rất lâu rồi.”
Cơ thể cô khẽ run, cong thân mình nghênh đón vòng tay của anh. Anh cảm thấy máu xông lên đầu, bàn tay bất giác tăng thêm sức lực.
Áo choàng tắm của anh vốn rộng thùng thình, trong lúc vuốt ve đã sớm không biết tung tích. Chiếc đầm của cô lại vừa người, nhưng không làm khó được anh. Anh thản nhiên kéo xuống dây kéo nằm sau chiếc đầm của cô.
Cô gái của anh tựa như đứa trẻ sơ sinh, cuộn tròn trong lòng anh. Anh cúi đầu hôn lên má cô, cổ cô, xương quai xanh của cô, cùng với nơi mềm mại và ẩm ướt của người con gái.
“Thả lỏng.” Anh chầm chậm mở rộng cơ thể cô, “Giao cho anh.”
Cô lên tiếng tựa như con mèo nhỏ, cơ thể trắng nõn ửng đỏ.
Anh cọ xát, quấn quýt, dày vò cô đến nỗi cô suýt nữa rơi lệ, nhưng chậm chạp không có hành động tiếp theo.
“Anh…” Hốc mắt cô ươn ướt, bám lấy trước ngực anh, “Nếu không thôi đi…”
Anh cúi đầu nhoẻn miệng cười: “Sao có thể thôi như vậy.”
Cô đang phân tâm, thình lình cảm nhận được nỗi đau đớn tại nơi sâu trong cơ thể, đau đến mức cô co lại ngón chân.
Trán anh tì lên thái dương của cô: “Thả lỏng.”
Cô đau đến nước mắt chảy ra.
Hai người đều là lần đầu tiên, lần mò, kết hợp, nhưng bởi vì còn trẻ lại yêu thương lẫn nhau, trong lúc đau đớn không biết cách thức dần dần tìm được một tia khoái cảm.
“Cô Mang…” Cô nằm sấp trước ngực anh, mặc anh dẫn dắt cơ thể của cô, “Em thích anh, không, còn nhiều hơn thích nữa…”
Cô e thẹn thốt ra lời yêu thương.
Trán anh chảy xuống một giọt mồ hôi, anh cúi người hôn lên vành tai cô: “Anh biết, anh biết. Yên tâm, giao hết mọi thứ cho anh.”
Anh yêu em, tất cả băn khoăn và ẩn số của tương lai đều giao cho anh để anh bận tâm, em chỉ cần tiếp tục làm cừu con vui vẻ kia thôi.
Hốc mắt cô ươn ướt. Anh không biết, anh hoàn toàn không biết. Qua đêm nay có lẽ chính là ly biệt.
Cô nức nở, đón nhận nụ hôn của anh: “Sau này…anh đừng quên em đó…”
Cô thật sự là một cô gái xấu xa, biết rõ sẽ rời khỏi, nhưng lại ép anh ghi tạc cô trong lòng.
Anh không biết nội tình, cười cười gặm cánh môi của cô: “Cô gái ngốc, cho dù anh có quên đi bản thân, anh cũng không thể quên được em.”
Đêm dài đằng đẵng, nhưng lại ngắn ngủi như sương buổi sáng.
Cô lén lút cầu khẩn, mặt trời của ngày mai hãy mọc từ từ thôi.
***
Diêm Phong một đêm không ngủ. Anh ta im lặng ngồi trước cửa sổ, mặc hành lý rải rác bên chân. Ngày mai phải rời khỏi Luân Đôn, rời khỏi Luân Đôn, liên hệ giữa anh ta và J sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Lúc trước cô ta âm thầm bỏ đi, anh ta lại cho rằng cô ta giận lẫy thôi, chỉ cần anh ta chờ tại chỗ, cô ta hết giận sẽ trở về tìm anh ta.
Nhưng hôm nay Tạ Tri Viễn đưa xuống thông điệp cuối cùng, anh ta là học trò tuyệt đối không thể ngỗ nghịch.
Mấy tháng tại Luân Đôn, tựa như một giấc mộng dài. Anh ta tìm về cô gái trong lòng, sau đó mất đi người cha. Mà cô gái của anh ta cuối cùng vẫn rời khỏi anh ta, anh ta không biết rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.
Có lẽ anh ta thật sự không hợp với chuyện tình yêu nam nữ, người hết sức chậm chạp trong chuyện tình cảm như anh ta, có lẽ phải sống cô độc quãng đời còn lại.
Chân trời dần dần nhả ra ánh mặt trời, màn đêm tan đi. Anh ta ma xui quỷ khiến đi tới gian phòng Gia Tuệ từng ở.
Gian phòng vẫn trông như trước khi cô ta bỏ đi.
Anh ta nhìn xung quanh gian phòng lần cuối cùng, trở tay vặn cửa phòng. Rắc một tiếng, anh ta nặng nề khóa cửa phòng lại.
Đã mơ một giấc mộng dài, hiện giờ cũng nên tỉnh rồi.