Lạc quốc là một quốc gia láng giềng, ở phía Đông so với Việt quốc. Tuy nhiên, so về diện tích thì nó phải lớn cỡ gấp ba lần. Hai bên cũng từng xảy ra nhiều đoạn lịch sử, từng có không ít lần tranh chấp, nhưng chủ yếu vẫn thường xuyên duy trì quan hệ hữu nghị. Lúc này, bên trong Hoàng cung Lạc quốc, bầu không khí có chút ngưng trọng. Phía trên chủ vị, một trung niên nhân toàn thân hoàng bào, đầu đội kim quan đầy uy nghiêm thế, chính là Lạc vương- người đứng đầu Lạc quốc rộng lớn. Thế nhưng trên khuôn mặt hắn lúc này không dấu nổi suy tư. Phía dưới một đám quan lại đứng hai hàng cung kính không ai dám dám làm phiền.
"Tôn ái khanh, đã cho người dò xét phía bên Việt quốc hay chưa? Có điều gì khác thường hay không?" Sau một hồi trầm ngâm, Lạc vương cũng lên tiếng.
Phía dưới một võ tướng thân mặc xích giáp, thân hình khôi ngô bước ra dõng dạc đáp lại:
"Tâu bệ hạ! Mạt tướng đã đưa không ít người qua bên đó, nhưng tin tức truyền về cũng không có gì khác thường. Hiện cũng vẫn chưa thể kết luận điều gì. Mà nếu là bọn chúng ở sau nhiễu loạn, xin để mạt tướng dẫn đại quân dạy cho chúng một bài học, để cho chúng biết uy nghiêm Lạc quốc chúng ta!"
Một viên quan lúc này cũng đứng ra tiếp lời: "Bẩm bệ hạ, Tôn tướng quân nói không sai! Chúng ta quá nhân nhượng chúng lại nghĩ chúng ta là kẻ dễ ăn chay hay sao, nếu là bọn chúng dám dở trò, chúng ta trực tiếp hàng phục bọn chúng!"
"Tạ đại nhân, không phải Tôn tướng quân đã nói bọn họ cũng chưa có dấu hiệu gì khả nghi hay sao, thêm một việc chi bằng bớt một việc, vẫn là nên tập trung điều tra thêm xem nguồn cơn từ nơi nào." Một giọng nói có chút già nua lên tiếng. Nghe thấy giọng nói mọi người đều chú ý nhìn lại, đây chính là một cựu thần nhà Lạc, tuy tuổi đã cao nhưng từng là thầy dạy không biết bao nhiêu hiền tài cho Lạc quốc, vì thế cũng rất có tiếng nói trong quần thần.
Thế nhưng, như vậy cũng không có nghĩa không có người dám phản bác.
"Trần đại nhân, ta biết ngài không muốn dấy lên chiến sự, thế nhưng sự việc lần này cũng không thể xem thường. Ngài nói xem, bao nhiêu thành trấn cùng người dân bỗng dưng như bốc hơi khỏi thế gian, giờ tới những nơi đó chỉ còn lại đống phế tích. Từ Hà Châu, Hiệp Châu đến Thọ Châu các vùng lân cận nhân dân đều hoang mang lo sợ, e rằng nếu cứ để tiếp tục như vậy tin xấu ngày càng lan xa, bọn phản loạn lại thừa cơ phá hoại. Tới lúc đó sợ rằng tìm ra vấn đề cũng để lại một loạt hệ quả không cách nào hình dung được!" Chính là người vừa đưa ra ý kiến lúc trước.
Lão thần họ Trần kia nghe vậy lắc đầu nói: "Sự việc đến nay rất kỳ quái, chúng ta cũng không có chút thông tin nào, đâm bừa khắp nơi chỉ khiến tình hình rối loạn hơn. Nếu đúng thì tốt, nhưng nếu không đây? Không tìm ra căn nguyên chuyện này e rằng càng làm mọi thứ hỗn loạn! Lại nói, Việt quốc kia nếu không có thứ gì dựa vào thì thử hỏi làm sao lại dám gây sự trên đất Lạc ta! Ta nghĩ các vị vẫn nên bình tĩnh lại đã!"
Nghe mọi người bàn luận sôi nổi, Lạc vương cũng không để ngoài tai, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hướng bầy quan văn võ phía dưới ôn tồn: " Được rồi, chuyện này cứ tạm thời nghe theo Trần phu tử, tùy theo tình hình ta sẽ có quyết định. Trần phu tử ở lại, còn lại tất cả lui xuống đi!"
Khi trong điện chỉ còn hai người , Lạc vương mới biểu hiện ra vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: "Trần sư, những gì người nói ban nãy cũng không phải tất cả suy nghĩ đúng không!"
Vị lão thần lúc này sắc mặt cũng trầm trọng xuống đáp. " Bệ hạ, kỳ thật ngay từ đầu ngài đã có suy đoán rồi, chỉ là chưa biết giải quyết thế nào thôi, đúng chứ? Hầy, những chuyện kì dị như thế làm sao một Việt quốc có thể làm được chứ! Cũng không trách bọn họ được, thế nhân đâu có biết chúng ta nhỏ bé đến thế nào trước những người kia cơ chứ, đợi giải quyết xong tìm một lý do nào đó hợp lý chút đem ra giải thích là được!"
Vị Lạc vương cao cao tại thượng trước mặt quần thần mọi khi lúc này cũng không dấu nổi vẻ mặt chán nản: " Theo người tiếp theo nên làm như thế nào đây? Liệu chuyện này có nên báo với vị sứ giả kia hay không ? Thời hạn hai mươi năm vẫn còn đó sáu năm, chúng ta hiện tại cũng chỉ còn một lần duy nhất mời được ngài ấy ra mặt, ta không biết nên làm thế nào mới phải a!"
Vị lão thần họ Trần cũng không lấy làm ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu cảm vị Lạc vương trước mặt. Lão thở ra một hơi. "Chẳng phải đó cũng là đáp án rồi sao.... Bệ hạ nếu như không biết làm thế nào thì ngoài ngài ấy ra thì còn ai biết được nữa....!"
Nghe thấy vậy Lạc vương cũng không cam tâm đáp lại. " Người nói phải a... Đến ta còn không biết làm sao thì người khác càng không thể...bọn họ thậm trí còn không biết ta thực ra cũng chỉ là bù nhìn ở Lạc quốc mà thôi!"
"Bệ hạ cũng đừng nói như vậy! Những tiên gia kia cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện chúng ta, bách tính trăm họ vẫn là cần người dìu dắt a"! Lão thần ôn tồn nói.
Lạc vương có chút cay đắng đáp lời. "Nếu ta có thể bước chân vào thế giới ấy thì thật tốt! Tiếc là mệnh trời khó chống....Cũng không phải vì trách nhiệm với tổ tiên, ta cũng không cố gắng được đến như hôm nay. Mà lại nói, khi xưa Tam đệ ta được nhìn trúng, theo tiên gia tu tập. Vậy mà mấy chục năm trời cũng còn chưa gặp lại một lần, cũng không biết hắn hiện giờ còn sống hay không? Bộ dáng thế nào nữa! ".
Lão thần cũng có chút cảm khái: "Đúng vậy, ngài ấy từ đó cũng như biến mất khỏi thế gian, mà có lẽ đúng hơn là khỏi thế gian của chúng ta...."
Hai người im lặng một hồi, một lúc lâu sau Lạc vương mới lên tiếng. "Thôi, những chuyện đã qua cũng không nên hoài niệm thêm làm gì. Vẫn là nên giải quyết chuyện trước mắt đã! Ta sẽ tới gặp ngay vị sứ giả kia, người ở đây chờ tin tức của ta."
" Để lão thần đi cùng ngài!"- Vị lão thần đề nghị.
"Không cần, hẳn ngài ấy cũng không muốn nhiều người biết đến, vẫn là để ta tự mình tới." Lạc vương hít một hơi sâu, nhanh chóng bước ra ngoài.
Tại hậu viện hoàng cung Lạc quốc có một tòa điện nằm gọn nơi góc không chút nào nổi bật, chỉ là không nhiều người để ý nó chỉ có duy nhất một cổng vào. Phía ngoài cổng, hai tên lính canh đứng mà buồn chán nói chuyện.
"Lục Bân, ngươi nói xem... rốt cuộc tòa điện bên trong cất dấu bảo bối gì chứ, đặt ờ nơi chẳng ai thèm đến bao giờ như vậy? Còn bắt mấy huynh đệ chúng ta ngày đêm canh gác nữa chứ."
Người kia ra dấu nhỏ tiếng đáp lại: "A Phúc, ngươi chán sống hay sao, trong đó có gì chúng ta quan tâm làm gì, ăn lương bổng thì lo làm việc đi thôi kẻo mồm miệng mang vạ vào thân!"
" Việc gì phải căng thẳng vậy chứ! Ngươi không tò mò hay sao? Chúng ta cũng tới nơi này mấy năm, làm gì có ai bén mảng tới nơi này bao giờ.... Chẳng lẽ là tên đội phó kia cố tình làm khó dễ chúng ta, thấy chúng ta chưa đủ vất vả đó mà....!"
Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập tới gần, tên lính gác kia giật mình đứng nghiêm trở lại. Khi cả hai người vừa quay ra nhìn thì lại vội vã cúi đầu. "Bái kiến...bái kiến hoàng thượng." Bất giác cả hai mồ hôi tuôn ra như mưa.
Người đến chính là Lạc vương. Hắn cũng không so đo cùng hai tên lính gác, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Ở đây có chuyện gì bất thường hay không?"
" Bẩm bệ hạ... không có gì bất thường!" Hai người cùng đồng thanh đáp lại.
Lạc vương không nói gì, gật đầu đi vào bên trong. Khi bóng dáng hắn khuất dần đi, hai tên lính gác mới như thả lỏng được một chút. "Phù! Đến dọa chết ta rồi, không phải mồm miệng ngươi quạ đen đến vậy chứ Lục Bân!"
"Mẹ nó! Chính ngươi còn dám mở miệng, đã nói ngươi bớt lời lại còn không nghe...."
" Được rồi... được rồi, là lỗi ta được chưa! Nhưng ngươi không tò mò sao hoàng thượng lại tới nơi này, còn đi một mình thôi sao?"
"...."
Bước vào bên trong cung điện, không biết đi qua bao nhiêu gian phòng, Lạc vương mới dừng lại, đứng trước một tấm phù điêu lớn.
Hắn cẩn thận lấy ra một chiếc vòng nhỏ, chính xác đặt trên một vùng lõm trên phù điêu mà ít người nhìn thấy được. Một hồi lâu sau, cũng không thấy có chút dị thường nào. Lạc vương cũng không tỏ ra lo lắng mà kiên nhẫn chờ đợi.
Quả nhiên, sau tầm một nén nhang, bức phù điêu mới từ từ xoay ngược, theo đó mở ra một lối đi rộng rãi hướng xuống dưới. Kiến trúc mật thất này cũng không phải ít gặp ở hoàng cung, nhưng khác biệt là nơi này lại dành cho người ở, chính xác hơn là một vị "sứ giả" phụ trách giám sát vùng Lạc quốc này. Nói là giám sát nhưng hắn quanh năm suốt tháng ở bên trong, cũng không quan tâm tới thế sự nơi này. Còn Lạc vương đứng đầu Lạc quốc lúc này lại cung kính đứng ngoài chờ đợi.
"Ta nhớ không lầm còn sáu năm nữa mới hết thời gian, cũng là lần cuối cùng ta ra mặt giải quyết chuyện của các ngươi!". Một giọng nói không cảm xúc vang lên, theo đó bóng người dần xuất hiện bên trong thông đạo.
Đó là một nam tử trung niên, ăn mặc giản dị không khác gì một thường dân, nhưng dù vậy Lạc vương cũng không có chút dám khinh thường mà cung kính đáp lại: "Bẩm sứ giả, không có huyện khó khăn ta cũng không dám làm phiền ngài...."
" Vậy có chuyện gì thì mau nói đi! Ta cũng không có nhiều thời gian." Người kia lạnh nhạt đáp.
Nghe đối phương lạnh nhạt như vậy nhưng Lạc vương cũng không chút dám khó chịu. Khắp cả Lạc quốc này hẳn chẳng mấy người biết đến sự mạnh mẽ của tu tiên giả, thế nhưng hắn cũng có thể nói là một trong những người hiểu rõ nhất. Người trước mắt có thể không phải thần thông quảng đại, nhưng thế lực phía sau chỉ cần nhấc tay thì dù Lạc quốc có rộng lớn thêm mười lần thì việc đổi chủ cũng là chuyện không đáng nhắc tới./.