Nan Lộ Trường Sinh

Chương 10 - Tắm Thuốc

Tại quán ăn trong một hẻm phố nào đó tại Cổ thành, hai ông cháu đạo sĩ già đang ngồi, trước mặt mỗi người là một bát mì lớn. Tiểu cô nương kia ăn rất ngon lành, không để ý thấy vẻ mặt u sầu của lão đạo sĩ. Lão đang ngồi trầm ngâm, bỗng nhiên vỗ bàn một cái hô lên:

"Đúng rồi! Nhất định là như thế!"

Đứa cháu gái giật mình, vội nhìn ra xung quanh, bắt gặp vô số ánh mắt đang nhìn về phía mình thì ngại ngùng cúi đầu hướng lão đạo sĩ nói nhỏ: "Gia gia, người làm sao thế? Không ăn mì đi chứ, chẳng lẽ bị người ta thiếu tiền đến mức sắp điên rồi hay sao?"

Lão đạo sĩ lúc này cũng nhận ra bản thân cũng có chút hơi quá, nhưng rất nhanh đều làm như chưa có chuyện gì xảy ra nhỏ tiếng đáp lại: "Cái gì mà thiếu tiền? Ngươi trẻ con chẳng hiểu chuyện gì, nhất định phụ nữ kia không phải người bình thường, ta mấy chục năm bôn ba còn chưa gặp được mấy người cao nhân như thế! Ngươi tưởng căn viện kia đơn giản hay sao, không có tiền đi mua bao nhiêu thứ nguyên liệu trân quý ta cũng không dám chắc xử lý được mấy thứ dơ bẩn nơi đó. Vậy mà đợi khi ta tốn bao nhiêu tiền của quay lại thì nơi đó đã xử lý xong xuôi chả còn dấu vết gì nữa…Ta nói làm sao nhìn vào nàng ta luôn cảm giác không phải người dễ lừa gạt, nhất định không nên đến gần thêm bọn họ nữa, Tiểu Miên, con nghe rõ rồi chứ?"

Nói đến sau cùng khuôn mặt của lão càng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc ít khi có.

Tiểu cô nương nghe vậy kinh ngạc hỏi:

"Gia gia, có phải người nghĩ quá nhiều hay không, có thể nơi đó thât sự không có gì đi."

"Ngươi thì biết cái gì, cảm giác phụ nữ kia đem lại ta chỉ từng thấy được duy nhất ở một người… chính là ân sư mà ta hay nhắc đến cho con nghe!"

Tiểu cô nương càng kinh ngạc. "Không phải gia gia nói người đó thần thái tiêu diêu, nhàn vân dã hạc hay sao, con thấy ba mẹ con họ cũng như người bình thường, có khác gì chúng ta đâu chứ! Lại nói biết trừ yêu diệt ma như gia gia, lại càng không giống chút nào."

"Hừm, ngươi thì biết cái gì, người thường có sống mấy trăm năm cũng không có ánh nhìn chuẩn bằng mấy chục năm của gia gia ngươi đâu. Nhiều chuyện trên đời làm sao có thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá. Thôi ngươi mau ăn nhanh lên, sau chúng ta còn dời đi nơi khác kiếm sống, không đợi tới mấy tháng sau lại phải ra ngoài đường mà xin ăn đấy"! Nghe đến vậy, tiểu cô nương cũng không tiếp tục dây dưa thêm nữa mà tập trung lại trên bát mì. Lão đạo sĩ ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, giống như ẩn chứa đầy suy nghĩ bên trong.

Vài ngày sau, trong căn viện không tên rộng rãi, thiếu nữ Tần Ngọc Dao có chút buồn chán nói: "Dù sao căn nhà này cũng rộng như thế, hai ông cháu họ cũng đâu có chỗ ở, để họ tại dãy nhà phía sau cũng được mà…"

"Giỏi lắm, mới đó bao nhiêu lời ta nói đều bỏ ngoài tai cả rồi, biết nhiều chuyện mới càng làm người ta gặp thêm phiền phức." Tần Ngọc Chi ra vẻ nghiêm mặt chỉ giáo.

"Vậy sao người lúc trước còn mời họ ăn cơm làm gì chứ, để người ta tìm nhà giúp rồi lại đuổi đi khác gì giúp nửa vời thôi chứ!"

"Hừ, quên ta là mẹ con rồi sao, đừng tưởng trong lòng nghĩ gì mà ta không biết… lại chỉ muốn cùng tiểu nha đầu kia dong chơi chứ gì. Không phải muốn học làm tiên nhân hay sao, chẳng lẽ vẫn còn muốn chơi bời mãi chứ hả?"

Hai mẹ con nói qua nói lại, Trương Thiên Vũ nghe mãi cũng thành quen nhưng nghe đến lời cuối cùng, mắt bỗng sáng lên, hắn mới là người mong chờ hơn bao giờ hết, còn Tần Ngọc Dao có hay không thì hắn cũng không chắc.

Hình như cũng nhận ra mong đợi của hắn, Tần Ngọc Chi giải thích: "Làm chuyện gì cũng phải có giai đoạn, phải đặt cơ sở vũng chắc mà đi lên. Trước đây để cho các con hoạt động một tí cũng chỉ như khởi động làm quen thôi. Từ hôm nay trở đi sẽ còn vất vả hơn nhiều, hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt."

Tần Ngọc Dao nghe vậy cũng có chút lo lắng hỏi: "Không phải tu tiên để sống lâu hơn sao? Chẳng lẽ không có cách nào nhẹ nhàng chút được hay sao….."

Tần Ngọc Chi cũng kiên trì giải thích: " Đã là tu tiên giả thì việc tranh giành, đấu đá là không thể nào tránh khỏi. Trước khi có được thực lực đủ lớn, cũng không thể làm thư sinh ngồi trong phòng đọc sách hay tiêu diêu nơi đỉnh núi không tranh với đời. Ngươi không đánh người, người tới đánh ngươi, ngươi không giết người thì người giết ngươi. Tu tiên chính là tranh đấu, tranh giành nhau sự sinh tồn! Làm sao có thứ gọi là nhẹ nhàng được."

Trương Thiên Vũ chưa từng nghĩ tu tiên là một con đường êm đẹp, Diêu Phong thành kia chính là minh chứng rõ ràng nhất. Thế nhưng, hiện giờ nghe những lời này cũng phải rung động rất nhiều. Dù sao chuyện giết người đối với hắn hiện tại cũng có chút không thích ứng được.

Tần Ngọc Chi lại nói tiếp: "Tu tiên vốn đã là chuyện nghịch thiên, đi ngược lại quy luật thiên địa, tranh đoạt tạo hóa, tranh đoạt tiên duyên. Người tu tiên dĩ nhiên cũng phải chấp nhận sự khốc liệt của nó mới có thể tồn tại đi lên nếu không nhất định sẽ bị đào thải."

"Nương, không phải người đã từng nói tu luyện là dùng cơ thể mình hấp thu linh khí trời đất thôi hay sao? Tại sao người ta cứ phải tranh giành, cướp giết chẳng phải là quá nguy hiểm rồi đi, tu luyện vốn không phải là cầu trường sinh hay sao chứ"? Tần Ngọc Dao có chút không hiểu được hỏi.

"Trường sinh vốn đúng là đích đến của tu tiên! Thế nhưng muốn đạt được trường sinh chỉ bằng việc hấp thu thiên địa linh khí là không thể nào. Càng về sau, muốn tiến một bước càng là vô vàn khó khăn, tranh giành cướp giết là nguy hiểm nhưng cũng là con đường nhanh nhất cường đại bản thân. Ngươi có thể muốn sống bình yên nhưng người khác lại không nghĩ thế. Có bảo vật, có tiền ai cũng khó lòng đứng yên mà nhìn. Nhưng tiện đây nhắc nhở kỹ các con một điều, cần phải học cách tiến thoái, khi nào cần tranh đoạt, khi nào cần từ bỏ. Những thứ này nói thì dễ nhưng thực tế đòi hỏi rất nhiều kinh nghiệm mới có thể làm được. Bỏ lỡ cơ hội tuy đáng tiếc nhưng chỉ sai lầm một lần lại có thể toi luôn cái mạng nhỏ. Được rồi, nói những điều này quá sớm các con cũng không hiểu hết, hiện giờ thì mau đi theo ta làm chuyện chính thôi!"

Nói rồi nàng nhanh chân bước vào trong một gian phòng. Bên trong tỏa ra ngạt ngào nùi thuốc, đậm đặc hơn so với trước đây không biết bao nhiêu lần. Chỉ thấy bên trong là một thùng lớn nước thuốc không biết đã được chuẩn bị từ bao giờ, hơi nóng vẫn ngùn ngụt bốc lên.

"Ngâm mình trong đó ít nhất một canh giờ, cố gắng chịu đựng càng lâu càng tốt. Nhưng phải nhớ đến khi thuốc hết nóng thì cũng không còn tác dụng nữa."

Tần Ngọc Chi hướng Trương Thiên Vũ nói rồi cũng mau chóng dẫn theo Tần Ngọc Chi dời tới căn phòng bên cạnh.

Trương Thiên Vũ khép cửa, không suy nghĩ gì nhiều mà cởi quần áo, theo thói quen đưa tay xuống trước cảm nhận. Một cảm giác nóng bỏng như thiêu đốt từng tấc da thịt khiến khắn giật mình thu tay lại.

"Không ngờ lần này lại khác biết đến nhiều như thế, cũng may là còn kiểm tra trước." Hắn thì thào rồi hít một hơi sâu, lấy dũng khí nhảy vào trong. Theo suy nghĩ của hắn, Tần Ngọc Chi tất nhiên đã điều chỉnh mức độ nước thuốc phù hợp với khả năng của hắn. Bản thân càng chịu đựng được nhiều hẳn sẽ càng hiệu quả.

Nhưng rất nhanh hắn cũng nảy sinh chút ít hoài nghi về suy nghĩ của mình bởi rõ ràng ngâm cả người trong thùng nước thuốc này vốn khác xa chỉ đưa mỗi cánh tay vào thử.

Toàn thân hắn bỏng rát như có ngàn vạn kim châm đâm vào, cảm giác dần trở nên tê dại, giống như cơ thể bị hòa vào trong màn nước. Trương Thiên Vũ nhắm mắt, vội vã hít thở thật sâu, hỏng giảm bớt phần nào cảm giác khó chịu, mồ hơi rơi trên trán thảnh từng dòng lớn. Nhiều lần hắn toan đứng dậy rời khỏi, thế nhưng trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh thây xác chất thành đống Diêu Phong thành, hình ảnh thanh niên dáng đứng hiên ngang nhìn xuống, rồi lại cúi mình e dè trước người khác, lại đến hình ảnh hai gò đất nhô cao sau mảnh rừng trúc…tất cả trở thành một động lực vô hình khiến hắn siết chặt hàm răng mà chịu đựng.

Ở một bên gian phòng khác, khung cảnh lại có chút trái ngược. Thiếu nữ làn da ngọc ngà nhẹ nhàng ngâm mình trong bồn. Khuôn mặt xin xắn, chỉ có chút ửng hồng mà không hề thấy có chút khó chịu nào. Nàng nhẹ nhàng như ngâm mình trong bồn tắm, cũng không thấy khác biệt nhiều so với những lần trước đó, cũng không biết hoàn cảnh Trương Thiên Vũ bên kia thê thảm đến nhường nào.

Thấy được điều này có lẽ chỉ có Tần Ngọc Chi nhưng cũng không có chút biểu cảm khác thường.

Hai canh giờ sau, cánh cửa phòng khép chặt cũng mở ra, Tần Ngọc Dao bước ra thấy mẹ mình liền vui vẻ hỏi: "Hì, hôm nay chỉ có vậy thôi sao, vậy làm con cứ sợ mãi!"

Rồi nàng cũng theo phản xạ nhìn lại căn phòng bên Trương Thiên Vũ lẩm nhẩm: "Không phải huynh ấy ngủ quên trong đó rồi chứ, hơn hai canh giờ vẫn còn làm gì không biết!"

Tần Ngọc Chi cũng không để ý đáp lại: "Cũng xong rồi!"

Theo đó, Trương Thiên Vũ cũng từ trong phòng bước ra, nhìn thấy hai mẹ con Tần Ngọc Dao nén lại mệt mỏi gật đầu chào một tiếng. Hắn cũng không nhớ mình đã trải qua hơn hai canh giờ đó như thế nào, chỉ thấy hiện tại toàn thân vẫn còn hơi tê dại, da thịt cùng cơ thể cũng có chút thay đổi, cụ thể thế ra sao hắn cũng không rõ nhưng theo cảm nhận thì đều theo xu hướng tốt lên.

"Được rồi, hôm nay như vậy đều đã đạt yêu cầu. Hai đứa mau về phòng tắm rửa lại, ngày mai mới là việc chính." Tần Ngọc Chi lên tiếng phân phó.

Theo đó, hai người Trương Thiên Vũ đều ai nấy nhanh chóng dời đi, còn lại Tần Ngọc Chi vẫn một mình đứng đó.

"Thương thiên luôn để lại một lối cho người đi sao?"

Chỉ thấy nàng lẩm nhẩm một câu không hiểu như vậy./.

Bình Luận (0)
Comment