Nan Lộ Trường Sinh

Chương 3 - Giải Quyết

Nghe thấy vậy, một già hai trẻ không khỏi giật mình, chỉ thấy từ sâu trong đống phế tích, một vệt sáng vàng bay ra ngoài. Theo đó, một thanh niên vẻ ngoài anh tuấn một thân hoàng bào phong thái hơn người xuất hiện trước mặt bọn họ. Thanh niên đứng thẳng trên thanh kiếm lơ lửng giữa không trung không chút biểu cảm nhìn xuống đám người hỏi: "Các ngươi là người của tòa thành này? Nơi này gọi là gì?"

Lão phu xe khẩn trương tiến lên phía trước cúi đầu hành lễ. "Bái kiến tiên sư, lão là người ở của Trương gia tại Diêu Phong thành, nơi này thuộc Bình Sơn quận, Phong Châu, Việt Quốc."

Nói rồi lão vội hướng hai đứa trẻ nhắc nhở "Thiếu gia, Ngọc Dao tiểu thư, hai người còn không mau bái kiến tiên sư đi!"

Hai đứa trẻ vẫn đầy rung động nhìn thanh niên kia nhưng cũng nhanh chóng làm theo.

"Vãn bối Trương Thiên Vũ bái kiến tiên sư!"

"Vãn bối Tần Ngọc Dao bái kiến tiên sư!"

Thanh niên nhẹ gật đầu từ tốn nói:" Diêu Phong thành, Việt Quốc sao? Người trong thành đã không còn ai sống sót! Vừa rồi ta vốn cùng một tên ma đầu đấu pháp đến nơi này, hắn vậy mà lập trận pháp tàn ác hiến tế phàm nhân. Chuyện này ta cũng vô pháp ngăn cản, nhưng cũng coi như có phần trách nhiệm. Được rồi, các ngươi cần điều gì, chỉ cần trong phạm vi cho phép ta sẽ giúp các ngươi thực hiện."

Cả ba người nghe vậy không khỏi ngây người, nhìn cảnh tượng trước mặt thì bọn họ đã sớm lường trước kết quả, chỉ là khi nghe được vẫn không cách nào chấp nhận được. Cả một tòa thành hàng vạn người, nói chết là cứ như vậy không còn một ai…

Nhất thời, cả ba đều trầm mặc không nói nên lời. Không biết lời nói của đối phương có đúng sự thật hay không nhưng cũng không ai dám lên tiếng chất vấn lại vị “tiên nhân” này.

Thanh niên như hiểu ý nghĩ của họ chậm rãi nói tiếp. "Ta cũng không cần lừa dối các ngươi làm gì. Các ngươi còn sống gặp được ta coi như hữu duyên. Cơ hội không có nhiều đâu, hãy suy nghĩ cho kỹ".

Lão phu xe lúc này cũng vội đáp lời: "Xin tiên sư chớ hiểu lầm, chúng ta nào dám nghi ngờ lời nói của ngài. Xin tiên sư cho lão ít thời gian để bàn bạc cùng hai đứa nhỏ này"!

Thanh niên đứng trên cao nhẹ gật đầu không nói gì thêm. Đúng lúc này, Trương Thiên Vũ tiến lên trước, cúi đầu hướng thanh niên đang tiêu sái đứng trên không nói: "Tiên sư, cầu xin người tìm di hài phụ mẫu, để vãn bối có thể làm tròn đạo hiếu."

"Tiên sư, ta... cũng muốn tìm được di hài mẫu thân!" Nữ đồng Tần Ngọc Dao cũng ngập ngừng lên tiếng.

Thanh niên ánh mắt kinh ngạc nhìn về hai đứa nhỏ, đang tính nói gì bỗng nhiên ngẩng đầu đầy đề phòng nhìn ra xa.

Cùng lúc đó một giọng nói nữ nhân thanh thúy truyền tới:

"Nói cái gì khó nghe như thế, ta còn chưa có chết đâu!"

Nghe thấy âm thanh này, Tần Ngọc Dao ban đầu là sửng sốt sau đó không dấu nổi vui mừng. Nàng quay đầu nhìn lại, nước mắt dàn giụa chảy ra không chậm trễ chạy tới nhào vào lòng bóng hình quen thuộc khóc lớn. "Nương, người vẫn còn sống sao! Người chết rồi ta biết làm sao đây…."

Người tới chính là Tần Ngọc Dao đích mẫu thân- Tần Ngọc Chi. Nàng ôm lấy con gái đang khóc nức nở một hồi sau mới đẩy nữ nhi của mình ra, gõ nhẹ một cái lên trán. "Hừm, đi chơi được vui vẻ rồi chứ! Nói cái gì chết chóc toàn chuyện xui xẻo! Được rồi, hiện giờ không phải lúc nói chuyện, các người đứng đây chờ ta.

Vừa nói Tần Ngọc Chi vừa nhìn về phía Trương Thiên Vũ cùng lão phu xe ra hiệu".

Trương Thiên Vũ trong lòng muôn vàn suy nghĩ nhưng vẫn cố kìm nén mà lặng lẽ tới bên cạnh Tần Ngọc Dao.

Chỉ thấy Tần Ngọc Chi chậm rãi tiến về phía trước, thanh niên áo vàng cũng đã hạ người xuống mặt đất từ bao giờ hai tay ôm quyền lên tiếng:

"Vãn bối Triệu Lạc Thanh, trưởng lão Liễu Hà Tông bái kiến tiền bối! Không biết tiền bối ở nơi này đã vô tình quấy rầy, mong tiền bối đừng trách tội!"

Tần Ngọc Chi lạnh nhạt đáp: "Ngươi cũng thấy rồi đó, đây chính là nhà ta, kia chính là con gái ta. Còn cả thằng nhỏ kia, cha mẹ nó là bằng hữu của ta! Ngươi nói xem hiện giờ ta có nên trách phạt ngươi hay không? Đừng tưởng có Liễu Hà Tông đứng sau, muốn làm gì thì làm. Người khác còn e ngại các ngươi nhưng ta thì không chắc."

Thanh niên áo vàng trên trán toát ra từng đợt mồ hôi. Người trước mắt này thâm sâu vô cùng, hắn lại còn mang thương tích trong người. Chỉ cần đối phương muốn, hắn nhất định phải chết không nghi ngờ. Tuy nhiên, hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh đáp lại: "Tiền bối minh giám, tên ma tu kia dùng trận pháp hiến tế người dân nơi này, vãn bối cũng không cách nào vãn hồi, chỉ có thể dốc sức tiêu diệt hắn. Nếu tiền bối không vừa lòng, có điều kiện gì vãn bối sẽ tận lực hoàn thành."

Tần Ngọc Chi lúc này hơi chút hòa hoãn hơn nói:

"Hừm! Nếu không phải ban nãy ngươi hành sử không tệ với hai đứa nhỏ kia ta đã sớm cho ngươi chôn cùng người dân nơi này rồi! Còn điều kiện, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Như vậy đi…"

Phía xa, đám người Trương Thiên Vũ không nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ nhưng nhìn thấy hình ảnh hai người như vậy đã sớm há hốc mồm kinh ngạc.

Sau một hồi, chỉ thấy thanh niên áo vàng kia đưa ra một cái túi nhỏ sau đó nhanh chóng xoay người dời đi, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Trở lại bên cỗ xe ngựa, Tần Ngọc Chi hướng lão phu xe cùng Trương Thiên Vũ ôn tồn căn dặn: "Thiên Vũ, thực ra cha mẹ ngươi vẫn còn sống, nhưng tình hình cũng không được tốt lắm, ta đã đưa họ tới Thiên Phong thành nghỉ ngơi. Nơi này không nên ở lâu, hai người các ngươi cùng Lưu lão nhanh chóng đi tới đó, ta sẽ tìm đến sau!"

Trương Thiên Vũ nghe vậy vừa mừng lại vừa lo, nhanh chóng lấy lại tinh thần hướng Tần Ngọc Chi nói lời cảm ơn.

Tần Ngọc Chi nhẹ gật đầu nhìn về phía lão phu xe. Lão nhanh chóng hiểu ý ngồi lên xe, hai đứa trẻ trước sau cũng trèo lên, cỗ xe ngựa rẽ hướng băng băng rời đi.

Một hồi lâu sau, đống đổ nát Diêu Phong thành đã trở thành một biển lửa khổng lồ, khói đen ngùn ngụt bốc lên cao tới tầng mây. Từ trong đó, một bóng người mệt nhọc bay ra, chính là thanh niên áo vàng Triệu Lạc Thanh. Hắn hướng nữ tử vẫn đang đứng bên ngoài thành cung kính:

"Tiền bối, vãn bối đã dọn dẹp sạch sẽ. Không biết vãn bối có thể dời đi được rồi chứ?"

Tần Ngọc Chi vẫn thần sắc lạnh nhạt không rõ vui buồn đáp lại:

"Ừm! Nếu sau này con gái ta có đến Liễu Hà Tông nhập môn, ngươi phải nhớ chiếu cố cho nàng một chút!"

Thanh niên nghe vậy vô cùng kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng chắp tay đáp:

" Lệnh tôn nếu đến Liễu Hà Tông thì đó là phúc phận của Liễu Hà Tông chúng ta. Nhất định vãn bối sẽ không để nàng chịu thiệt thòi! Tiền bối cứ việc yên tâm"

Tần Ngọc Chi như nghĩ tới điều gì nghiêm mặt nói tiếp. "Còn nữa, tất cả việc liên quan tới ta ngày hôm nay ta không muốn thêm người nào khác biết tới. Ngươi tự tìm cách thu xếp cho tốt! Nếu không cũng đừng nghĩ đến may mắn lần thứ hai!"

Thanh niên áo vàng theo bản năng chắp tay cúi đầu nhanh chóng đáp lời. "Xin tiền bối an tâm! Vãn bối…."

Như cảm thấy điều gì, thanh niên áo vàng ngẩng đầu lên đã thấy nữ tử kia biến mất từ bao giờ. Hắn thở phào một cái như trút được gánh nặng lớn lẩm bẩm:

"Diêu Phong thành sao! Không ngờ một nơi nhỏ bé như vậy lại ẩn dấu cao nhân bậc này. Lần sau hành sự nhất định phải khiêm tốn một chút mới được!"

Nói rồi thanh niên cũng xuất ra phi kiếm, lắc mình đạp trên thanh kiếm bay đi. Chỉ để lại ngọn lửa khổng lồ đang hừng hực cháy bên dưới. Một tòa thành cùng hàng ngàn người cứ như thế biến mất không còn chút dấu tích nào.

Ngoại vi Thiên Phong thành, nơi này là một mảnh rừng trúc xanh mướt, cảnh vật hết sức yên bình. Trong một gian nhà nhỏ giữa cánh rừng, ba người hai lớn một nhỏ đang quây quanh một chiếc bàn, chính là một nhà Trương Thiên Vũ. Đã là ba ngày sau kể từ khi Trương Thiên Vũ chuyển tới nơi này.

Nhìn cha mẹ mình đã già đi hơn chục tuổi so với trước đây, tóc tắng đã pha trên mái đầu, Trương Thiên Vũ không khỏi xót xa. Hắn bận bịu chăm sóc hơn hai ngày liền bọn họ mới có thể tỉnh dậy được.

"Vũ nhi, không cần quá đau khổ như thế. Sinh lão bệnh tử vốn là quy luật tự nhiên của đời người. Không phải dì… mẫu thân của Ngọc Dao đã nói chúng ta vẫn còn hai năm nữa hay sao! Có thể gặp được lại con chúng ta đã phải cảm tạ ông trời rất nhiều rồi."

"Đúng vậy! Vũ nhi, hai năm cũng đã là rất tốt rồi…Ngươi không được làm khó mẹ của Ngọc Dao, chúng ta biết nàng đã cố gắng hết sức rồi."

Trương Thiên Vũ cố kìm nén cảm xúc nhỏ giọng. " Vâng, con đã hiểu rồi! Cha, mẹ.. các người nghỉ ngơi cho tốt, con ra ngoài cảm ơn dì Ngọc Chi một tiếng."

Nói rồi Trương Thiên Vũ nhanh bước ra ngoài, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng già ngồi lại nhìn nhau. Nam tử thở dài "Không biết nó có thể vượt qua được chuyện này hay không nữa."

Nữ nhân tò mò hỏi lại: "Mình nói nó chưa chịu bỏ cuộc hay sao?"

" Đâu ai hiểu con bằng mẹ, nàng hiểu rõ tính cách cố chấp của nó mà….Nó cũng là đứa trẻ hiểu chuyện a."

Nam tử ho khan một cái, chậm rãi nói tiếp. "Tính cách Vũ nhi vốn thật thà, ngay thẳng, từ nhỏ đã được chúng ta nghiêm khắc răn dạy. Nhưng ta càng lo chính vì vậy sẽ khiến cuộc sống sau này chịu nhiều thiệt thòi. Tiên nhân chúng ta gặp được còn chẳng quan tâm sống chết cả tòa thành mà trong mắt thế gian vẫn được coi như thần thánh. Chúng ta ăn ở lương thiện, nhưng kết quả cũng thành ra như vậy…"

Nữ tử nghe vậy thở dài. "Ta còn sợ mình vẫn cổ hủ như trước đó! Chỉ cần Vũ nhi sống thật tốt, những chuyện khác có gì quan trọng nữa chứ."./.

Bình Luận (0)
Comment