Bữa ăn kéo dài hơn một canh giờ mới kết thúc. Người xung quanh cũng đã giải tán gần hết, chỉ còn năm người vẫn ngồi đó từ đầu tới cuối. Thôi Sơn có lẽ ban đầu có chút căng thẳng trong lòng không để ý tới nhưng đến sau cùng, nhìn đống bát đĩa bày la liệt trên bàn không khỏi hơi sửng sốt.
Từ đầu tới giờ chủ yếu là ba đứa trẻ ngồi ăn uống, đứa cháu nhỏ của mình ăn bao nhiêu hắn đều hiểu rõ nên càng nghĩ thế nào cũng không hiểu được hai đứa trẻ “tuổi ăn tuổi lớn” trước mắt này lại có sức ăn kinh người đến thế. Hắn nhìn kỹ lại hai đứa nhỏ một lần, vẫn không thấy có chút dấu hiệu thừa cân nào, tự nhủ không lẽ người phụ nữ này bỏ đói hai đứa nhỏ này cả tuần trời hay sao!
Bước ra khỏi quán, lão hướng Tần Ngọc Chi hành lễ. "Cảm tạ Tần phu nhân cùng hai vị tiểu hữu bữa cơm ngày hôm nay, lão đạo không biết phải làm sao báo đáp."
Tần Ngọc Chi thẩn sắc như thường đáp lại:
"Đạo trưởng không cần khác sáo nhiều như thế, không dấu gì chúng ta vốn là người từ xa tới. Trông lão có vẻ quen thuộc nơi này không bằng giới thiệu chúng quen thuộc chút ít là được rồi!"
Thôi Sơn nghe vậy thì tâm thần thoải mái hơn hẳn. Hắn vốn muốn dùng chút chiêu bài cũ xem bói trả ơn như thường, thế nhưng thời gian ngắn ngủi tiếp xúc bỗng nhiên trong đầu hắn nảy sinh ý nghĩ không thể dùng kinh nghiệm mấy chục năm trong nghề đối với nữ nhân này, nếu không nhất định là nhận lấy thua thiệt. Yêu cầu vừa rồi thì quả thực đối với hắn có thể nói là không thể đơn giản hơn.
"Thì ra phu nhân là người từ nơi khác đến. Việc khác không nói, khắp Bình Nam phủ này lão đạo cũng đã bôn ba trên dưới chục năm. Phu nhân có điều gì cần tới cứ việc nói ra." Hắn nở nụ cười tự nhiên đáp.
"Đã như vậy trước hết lão tìm cho chúng ta một biệt viện rộng rãi, quan trọng hơn phải yên tĩnh một chút." Tần Ngọc Chi cũng đề nghị.
Thôi Sơn trên khuôn mặt càng không dấu nổi vui mừng hơn. Không ngờ người này lại còn muốn thuê một nơi ở, lại còn là một biệt viện. Thứ gọi là biệt viện vốn là nơi chỉ dành cho những phú gia, những hào môn mới có thể sở hữu. Giá cả tất nhiên sẽ không nhỏ, chỉ cần việc thành tin chắc hắn sẽ kiếm một khoản tiền không nhỏ. "Chuyện này không thành vấn đề. Nói về biệt viện nơi này, tuy không xa hoa tráng lệ như nơi kinh thành thế nhưng lại mang nét cổ kính cùng yên bình, rất nhiều nơi phù hợp với nhu cầu của phu nhân. Ở ngay Cổ thành này cũng rất nhiều biệt viện cho thuê, thời gian tùy thuộc lựa chọn, có thể thuê năm năm, mười năm, thậm trí có thể đến năm mươi năm. Trước hết nói đến một căn ở Bắc thành, nơi này vừa mới có người chuyển đi, cũng mới được trùng kiến…"
Đám người vừa đi vừa nói. Tần Ngọc Chi cũng bắt đầu có chút kinh ngạc, không ngờ giống như đi vào đúng chuyên môn của lão đạo sĩ này. Hắn tỏ ra thông tường không kém gì những người trong nghề.
Bên cạnh Tần Ngọc Dao cùng tiểu cô nương gọi tiểu Miên kia cũng rất nhanh bắt chuyện với nhau. Hai người chỉ chỉ trỏ trỏ, giống như vừa gặp đã thân không biết nói chuyện gì rất vui vẻ.
Với Trương Thiên Vũ, hắn đang đăm chiêu suy nghĩ. Tần Ngọc Chi trước đây từng nói việc có cơ duyên tu tiên là vô cùng hiếm hoi, hắn khó mà có được thứ gọi là
“linh căn” tốt để tu tiên. Gọi là có “linh căn” tốt mà không phải là có linh căn bởi vì hắn thầm hiểu rằng mình cũng có linh căn, chỉ là phẩm chất có lẽ cũng chẳng tới đâu. Không có linh căn thì không cách nào tu tiên, đây chính là nhận thức chung của giới tu tiên giả. Nếu hắn không có linh căn, hẳn Tần Ngọc Chi cũng không đến nỗi dày công bắt hắn làm những chuyện thừa. Hiện giờ cảm nhận của hắn đối với Tần Ngọc Chi vừa thân thuộc, cũng lại có chút mơ hồ xa cách. Thân thuộc bởi rõ ràng hai mẹ họ là những người thân quen còn lại duy nhất của hắn. Xa cách bởi rõ ràng dù sao bọn họ cũng không phải là máu mủ tình thân, mà phần nhiều hơn theo hắn là bởi cách biệt thân phận.
Mặc dù hiểu biết không nhiều, nhưng thời gian qua hắn cũng biết được tu tiên giả phân chia cấp bậc vô cùng rõ ràng, lại càng dùng thực lực quyết định chỗ đứng. Trừ những mối quan hệ gia tộc, người thân thì địa vị mỗi người đều do sức mạnh bản thân quyết định, không hề phụ thuộc độ tuổi hay vai vế. Không biết vì sao trước đây Tần Ngọc Chi luôn ẩn dấu thân phận tu tiên giả của mình, sống lẫn trong thành trì phàm nhân, vẫn luôn coi mẫu thân hắn là tỷ muội tốt nhưng hiện giờ, hắn đã quyết đi theo con đường này thì cũng không thể suy nghĩ theo lẽ ấy. Hắn cũng cho rằng hẳn tư chất của mình cũng không được tới nơi nào, có lẽ chỉ có thể chậm rãi mà bước lên.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ chợt giọng nói Tần Ngọc Dao vang bên tai đem hắn trở lại thực tại:
"Thiên Vũ ca, huynh nói có đúng không!"
"À…đúng vậy!"
Hắn đáp lại như bản năng, dù không biết Tần Ngọc Dao đang nói đến điều gì nhưng theo kinh nghiệm nhiều lần trước đây thì hẳn không có vấn đề gì. Quả nhiên, nàng cũng không phát hiện chút bất thường nào, tiếp tục cùng nữ hài kia ríu rít.
Mọi người vừa đi vừa nói, cũng không bao lâu đã dừng chân trước cổng một tòa viện to lớn. Riêng cách cổng của nó đã cao gấp mấy lần chiều cao người trưởng thành bình thường. Không biết nó được làm từ loài gỗ nào nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài cũng có thể cảm nhận được độ bền vững cùng chắc chắn của nó. Bên trên vẫn còn viết dòng chữ mềm mại “Bách Hoa Tiểu Viện”.
Đám người vừa dừng chân nơi này được một hồi thì từ bên trong đã nghe thấy tiếng “két”, cánh cửa mở ra, là một mỹ phụ ăn mặc gọn gàng lịch sự. Nàng nhanh chóng đánh giá một lượt đám người rồi hướng Tần Ngọc Chi mở miệng:
"Cho hỏi các vị tới nơi này là muốn thuê nhà hay chăng? Tiểu muội được giao nhiệm vụ phụ trách quản lý căn Bách Hoa Tiểu Viện này. Đây tuy không phải là biệt viện tốt nhất ở tây Cổ thành nhưng cũng là một số rất ít còn vô chủ".
Cũng phải nói nàng này cũng là người nhanh nhạy, chốc lát phán đoán được người chủ trì trong đám người. Chỉ thấy Tần Ngọc Chi đơn giản đáp lại: "Vậy làm phiền dẫn chúng ta vào thăm một lượt".
"Đó là tất nhiên, xin mời các vị." Mỹ phụ kia vui vẻ ra dấu mời.
Mọi người bước qua cánh cổng lần lượt đi vào, lập tức một mùi hương dễ chịu phả vào mũi. Đó chính là một gốc đào to lớn đang lung linh sắc hồng nơi góc sân. Kiến trúc bên trong cũng bố trí vô cùng đẹp mắt, lão đạo trưởng càng là ánh mắt say đắm không ngớt lời khen.
"Đúng vậy! Cây xanh này quả nhiên rất có thần thái, cùng với hồ nước cũng rất hài hòa, thần mộc hướng chính đông, thủy vũ sinh từ bắc… Thủy mộc tương sinh, gia chủ hai hành này phú quý sung túc, tiền tài vô hạn a!"
Mỹ phụ dẫn đầu nghe vậy cũng gật đầu tán thành: "Đạo trưởng quả nhiên tinh thông, những sắp xếp trong này đều được chủ nhà xây dựng tính toán kỹ lưỡng, nghe nói đã mời hơn chục vị đại sư phong thủy tới tham vấn. Gốc đào kia cũng ước chừng gần trăm tuổi, nghe nói được mang từ rất sâu thâm lâm cả tháng trời mới về tới nơi này."
Không chỉ riêng Thôi Sơn mà cả Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng vô cùng kinh ngạc trước căn “tiểu viện” này. Trước đây gian nhà bọn họ tại Diêu Phong thành cũng chỉ to bằng một góc sân nơi này. Tuy nhiên, thời gian này đi theo Tần Ngọc Chi, cả hai ánh mắt cũng cao lên rất nhiều. Bọn họ cũng hiểu được những thứ trước mắt càng chỉ là những phong cảnh tầm thường nơi thế tục. Bên ngoài kia còn cả một thế giới rộng lớn, hùng vĩ cùng huyền ảo hơn vô số lần đang chờ đón bọn chúng.
Tần Ngọc Chi thì càng không có chút rung động nào, càng không tính đến lời nói giới thiệu kia có khoa trương đến nhường nào.
Khoảng nửa canh giờ sau, năm người hai lớn ba nhỏ đã xuất hiện bên ngoài căn biệt viện kia. Chỉ thấy Tần Ngọc Chi nhẹ nhàng lắc đầu nói. "Đi, chúng ta đi tới những nơi khác".
Thôi Sơn trên mặt vẫn không hết nuối tiếc hỏi: "Tần phu nhân, căn viện này còn chỗ nào không hợp ý hay sao? Hay là chún ta xem thêm chút nữa…"
"Tìm một nơi yên tĩnh hơn chút ít, mà thôi càng ít người càng tốt, ta cũng không cần thuê người làm, không cần hoành tráng đến như này."
Tần Ngọc chi thần sắc như thường nói.
Thôi Sơn mặt vẫn gật gù lắng nghe nhưng trong lòng thầm nhủ “không phải vì không đủ tiền trả đó chứ. Được rồi, yên tĩnh hơn, riêng tư hơn sao! Chuyện này sao có thể làm khó lão phu ta”. Suy nghĩ xoay chuyển, một lúc sau hắn mới lên tiếng: "Như vậy có lẽ chỉ còn một căn ở nam Cổ thành. Nhưng mà…"
Thấy lão ngập ngừng thì Tần Ngọc Chi dứt khoát ngắt lời: "Chỉ cần theo yêu cầu ta đã nói, những chuyện khác đều không thành vấn đề."
Nghe vậy lão đạo sĩ lại lấy lại được chút tinh thần, tiếp tục hăng hái dẫn đường.
Đến nửa ngày sau, đám người mới đi tới nơi. Nói là ở nam Cổ thành thế nhưng nó càng giống như thuộc vùng rìa của Bình Nam phủ, phía sau nơi khoảng vài dặm đã là rừng núi trập trùng. Từ nơi này cũng có thể cảm nhận được đầy những âm thanh hoang dã của tự nhiên.
"Tần phu nhân, chính là nơi này. Nơi này đã rời xa trung tâm nên rộng rãi cùng yên tĩnh hơn rất nhiều". Thôi Sơn có chút ngập ngừng nói. Mặc dù theo đúng lý thuyết thì là như thế nhưng hắn cũng chưa từng tới nơi này. Không nghĩ tới mang tiếng là “biệt viện” thế nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại hoàn toàn kém xa.
Chỉ thấy trước mắt là một cánh cổng to lớn không kém căn “Bách Hoa Tiểu Viện” kia nhưng có phần cổ kính hơn. Xung quanh không ít cây cổ thụ, tường bao xung quanh nhiều chỗ đã mọc đầy rêu xanh khiến không khí xung quanh có phần âm u quỷ dị.
Tần Ngọc Chi có vẻ cũng không quan tâm. "Không vấn đề gì. Cứ vào bên trong rồi nói tiếp."./.