Nan Lộ Trường Sinh

Chương 8 - Vô Danh Tiểu Viện

Thôi Sơn chủ động tiến lên, tay nắm vòng sắt gắn trên cửa mà đập mạnh mấy cái. “đùng! đùng!” tiếng vang vọng như rơi vào khoảng không. Chờ thêm một hồi cũng không thấy động tĩnh gì, hắn toan dơ tay lên gõ lại lần nữa thì cánh cửa đã mở ra khiến hắn giật mình lùi về sau.

Xuất hiện là một lão giả gầy nhom, tóc tai có chút rối bời, đôi mắt hốc hác như thiếu ngủ lâu ngày. Nhìn thấy đám người lão cố gắng nặn ra nụ cười chào hỏi. "Các vị đây là tới có chuyện gì sao"?

"Không phải căn biệt viện này muốn tìm người mua hay sao? Chúng ta muốn vào trong xem xét một chút". Thôi Sơn vào thẳng vấn đề nói.

Lão giả nghe thấy vậy đôi mắt cũng sáng lên, vội vàng đáp lời:

"Được! Tất nhiên là được rồi. Chư vị mời đi theo ta."

Tần Ngọc Dao tới bên cạnh Trương Thiên Vũ nói nhỏ: "Thiên Vũ ca, huynh xem nơi này còn không có tên hiệu, càng giống một căn nhà bị bỏ hoang hơn."

Trương Thiên Vũ nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu tán thành, với hắn ở nơi nào cũng không có gì khác biệt lắm.

Thôi Sơn cũng tự nhiên mà đi ngay theo sau. Không biết vì sao khi vừa bước chân vào trong sân bỗng hắn rùng mình một cái, giống như có cơn gió lạnh chợt vụt qua người. Hắn lập tức nghĩ tới những câu chuyện thần bí liên quan đến tòa nhà này, quay người lại nhìn phía sau thì thấy nữ tử phía sau vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Hắn đành lấy lại bình tĩnh tiếp tục đi lên.

Lão giả gầy dẫn đường cũng quay người lại giải thích. "Thú thật với các vị, tòa biệt viện này rất rộng lớn, mà chỉ mình lão già ta phụ trách dọn dẹp nơi này. Nhiều nơi chưa được tu sửa nhưng những kiến trúc chính thì tình trạng còn rất tốt. Phía trước chính là tiền sảnh, sau đó tới dãy nhà nghủ nghỉ, phía sau còn một khu hậu viên rất rộng lớn, các vị cứ từ từ xem xét, nếu có chỗ nào không vừa ý ta cũng có thể tìm người tu bổ lại".

"Nếu muốn thuê lại nơi này thì giá cả thế nào"? Tần Ngọc Chi bất ngờ cắt ngang lời nói của hắn.

"Ô…"!

Cả Thôi Sơn cùng lão giả gầy nhom kia cùng không kịp thích ứng với lời nói vừa rồi. Cả hai không nghĩ rằng có người đi tìm nhà ở lại quyết định nhanh đến như thế. Thôi Sơn vốn cho rằng vị Tần phu nhân này tiến vào đây chỉ cho biết, từ khi nhìn thấy cảnh tượng nơi này hắn đã không thấy có chút ưng ý nào. Không nghĩ tới nữ nhân trước mắt lại có chủ ý với căn nhà như này.

Lão giả gầy mắt cũng sáng lên vui mừng đáp lời: "Giá cả nếu thuê năm năm vào khoảng mười ngàn lượng vàng. Nếu phu nhân thuê lâu dài hơn thì giá cả có thể giảm đi rất nhiều, hai mười năm thì chỉ cỡ mười lăm ngàn. Tất nhiên mọi thứ đều có thể thương lượng được, nếu phu nhân thấy được mọi thủ tục còn lại như ghi sổ sách đăng ký, lập khế ước,…ta sẽ có thể tự làm, không cần mất công mọi người đi lại mệt mỏi."

"Vậy thì ta sẽ thuê mười năm đi. Phiền lão làm việc kín đáo một chút, ta không muốn bị nhiều người quấy rầy." Tần Ngọc Chi giọng nó hờ hững nói.

Lão giả gầy cùng Thôi Sơn nghe vậy không dấu nổi vui mừng. Không ngờ nữ nhân trước mắt này ra tay hào phóng cùng dứt khoát như vậy.

Không chỉ họ, cả Trương Thiên Vũ cùng Tần Ngọc Dao cũng kinh ngạc không thôi. Trước đây cuộc sống của hai người cũng không đến nỗi thiếu thốn nhưng cũng chưa từng được nghe thấy nhiều tiền bạc như vậy bao giờ đừng nói đến tiêu trong nháy mắt như thế. Nhưng rất nhanh bọn họ cũng đã bình tâm lại, đối với người tu tiên mà nói thì vàng bạc giới phàm nhân cũng không hề có giá trị gì, nói không ngoa thì với thần thông của tu tiên giả, muốn bao nhiêu cũng có được bấy nhiêu.

"Xin phu nhân cứ yên tâm, lão già ta nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ chu toàn. Còn chuyện tiền bạc…"

Lão giả gầy lại càng mong chờ hơn đáp lại.

Tần Ngọc Chi không để ý trả lời: "Hết giờ chiều mai ta sẽ giao trả đủ không thiếu một đồng. Lão cứ làm tốt chuyện của mình là được! Cũng phiền Thôi đạo trưởng thay ta cùng đi hoàn thiện mọi thủ tục mua bán, chuyện ở đây ta khác có sắp xếp riêng."

Nghe lời ấy cả hai lão giả lòng như nở hoa, hận không thể ngay lập tức mà làm xong mọi việc, nhận lấy khoản tiền hậu hĩnh từ thương vụ trên trời rơi xuống này.

Lão giả gầy phản ứng nhanh hơn, nhanh chóng cướp lời: "Vậy thì phiền phu nhân cùng hai vị quý công tử cùng tiểu thư cứ nghỉ tạm nơi này chờ chốc lát, trong hôm nay mai lão sẽ làm xong mọi thủ tục."

Thấy Tần Ngọc Chi gật đầu không nói gì, lão cúi người chào rồi chẳng mấy chốc đã thấy chạy ra tới cổng.

Đạo sĩ Thôi Sơn thấy vậy vội đuổi theo, đến sát bên cạnh mới ghé tai lão giả kia nói nhỏ. "Vị lão đệ này lần này đúng là gặp vận rồi a. Gặp được vị khách hào phóng như thế không phải chuyện người thường mà làm được a."

Lão giả gầy vẫn đang chìm trong vui sướng đáp lời: "Đâu có! Đạo trưởng quá lời rồi!"

Vừa nói hắn vừa phát hiện có gì đó không đúng, quay sang thì thấy Thôi Sơn đang nhìn mình không chớp mắt, vẻ mặt đầy cảm xúc mong chờ quen thuộc khiến trong suy nghĩ của hắn không kìm được thốt lên: “đồng đạo!”.

Tuy vậy ngoài mặt lão vẫn cố làm như không hiểu nói: "Ta đây cũng là phận làm thuê mướn cho người khác, làm gì có lợi lộc to tát đâu chứ"!

Thôi Sơn nghe vậy không chịu từ nói tiếp: "Lão đệ à, ta cũng không phải muốn nhiều chuyện, nhưng mà hình như ta có nghe được không ít chuyện không hay liên quan đến ngôi nhà này. Ngươi nói xem, ba mẹ con nhà kia chân yếu tay mềm, chẳng may gặp chuyện xui rủi nơi này lão phu cũng phải vô cùng áy náy".

Lão giả gầy thầm mắng trong lòng một tiếng, lão đạo sĩ này là quyết tâm muốn kiếm chác thêm chút ít từ mình hay sao!

Cô gái nhỏ Tiểu Miên kia lúc này mới chạy kip tới, lại nhìn thấy cử chỉ mập mờ kia trong lòng không khỏi khơi dậy một trận lo lắng, không nhịn được lại kéo tay áo lão đạo trưởng. Lão thì nhẹ nhàng gạt ra cằn nhằn lại: "Còn nhỏ không hiểu chuyện, để cho gia gia ngươi còn làm đại sự…"

Phía bên kia lão giả hạ giọng: "Ta thấy đạo trưởng quả có tấm lòng nhân hậu, nhưng ngài cũng đừng tin vào những lời bịa đặt vô căn cứ ấy, bọn họ không có việc gì làm nên đồn thổi linh tinh đó mà".

Thôi Sơn nghe vậy sắc mặt cũng không đổi chút nào nhanh chóng đáp lời. "Hầy! Lão đệ cũng đừng quá coi thường những chuyện tâm linh như thế. Ta chỉ mong đấy là lời đồn nhưng cũng không hi vọng Tần phu nhân cùng hai vị thiểu hữu kia gặp phải chuyện gì. Không giấu gì lão đệ, sinh thời ta có duyên gặp được gia sư đạo pháp cao thâm, tới nơi nào tà ma đều biết điều mà tránh lui. Lão huynh tuy không thể so sánh nhưng cũng được truyền thừa chút ít vốn liếng mới lăn lội đến hôm nay. Chuyện căn viện này ta có thể từ từ tìm cách giải quyết, nhưng…..Lão đệ hẳn cũng biết, lập đàn diễn pháp cần đến bao nhiêu là của cải, vật dụng, chỉ mong lão đệ hỗ trợ được cho ta chút ít a…Nếu không được, có lẽ ta cũng đành mặt dày mở miệng nhờ Tần phu nhân hỗ trợ thôi!"

Lão giả gầy nghe đối phương nói một tràng dài, đến cuối cùng thì vội vàng đáp lại. "Ấy, chuyện gì cũng có cách giải quyết… Ta vừa nhìn đã biết đao trưởng đạo pháp cao thâm, chuyện này tin rằng lão huynh có thể giải quyết ổn thỏa được mà!"

"Lão đệ quả nhiên là người hiểu chuyện, có như thế mọi việc dễ dàng hơn nhiều rồi!"

Thôi Sơn nghe vậy trên mặt mới giãn ra, nhìn đối phương hậm hực nhưng lão không dấu nổi nét cười.

Lão giả gầy thầm mắng trong lòng, không ngờ may mắn tìm được khách mua nhà, thế nhưng miếng ăn tới miệng vẫn còn bị kẻ khác cố ý cắn lấy một miếng. Hắn cũng là người nhanh nhẹn, chưa biết rõ lão đạo sĩ cùng ba mẹ con kia có quan hệ thế nào, lại cũng không thể để mất mối làm ăn này được, vậy nên chỉ còn cách ngậm ngùi chịu thiệt trước tên đạo sĩ trước mắt.

Trong sân căn biệt viện lúc này chỉ còn ba người. Tần Ngọc Dao lúc này mới lên tiếng nói: "Nương, nơi này giống như không được thoải mái cho lắm, hay là chúng ta quay trở lại căn trước đây cũng được a"!

Tần Ngọc Chi sắc mặt không đổi đáp: "Chỉ là nơi ở tạm thời mà thôi, đối với chúng ta mà nói không có ảnh hưởng gì. Thời gian tới chúng ta sẽ ở lại nơi này. Mỗi người tự tìm một nơi sắp xếp lại đồ đoàn nghỉ ngơi, tốt nhất nên sát nhau một chút, gày mai sẽ tiếp tục luyện tập… Mà nói cũng phải, trước hết vẫn cứ nên dọn dẹp lại nơi này một chút."

"Dọn dẹp sao? Nơi này rộng lớn như thế, chả lẽ bằng mấy người chúng ta hay sao? Nương giàu có như thế chi bằng thuê vài người tới làm là được mà…"

Tần Ngọc Dao nghe vậy vội vàng năn nỉ. Tần Ngọc Chi nhẹ chỉ tay vào chán con gái. "Mới đó mà đã học được tính lười biếng hay sao…Ta cũng không cần hai người các con làm những chuyện ấy. Nơi này âm khí dày đặc hơn bình thường, hẳn là có yêu vật tác quái. Nếu không cũng không có dáng vẻ hoang tàn này. Được rồi theo sau ta, có cơ hội cho các ngươi mở mang tầm mắt rồi đây."

Vừa nói Tần Ngọc Chi vừa nhanh chân bước vào trong.

Hai đứa trẻ vừa kinh ngạc lại vừa xen lẫn chút hồi hộp. Ma quỷ tà vật vốn trước đây có thể vừa nghe đã sợ nhưng hiện giờ có cơ hội được nhìn thấy lại không dấu nổi chút tò mò hào hứng, bởi phía trước hắn chính là một tu tiên giả! Chứng kiến thần thông của tu tiên giả thì ma quỷ trong truyện xưa có lẽ không đáng nhắc tới. Bọn họ cũng không biết được vốn chuyện ma quỷ dân gian chỉ là một phần biên diễn từ thực tiễn giới tu tiên mà ra….

Lúc này, cả hai nhanh chóng theo sát Tần Ngọc Chi, hướng tới trước cửa một kiến trúc chính nằm ở trung tâm./.

Bình Luận (0)
Comment